Chương 37

“Nộp bài ra đây đi.” Thẩm Lạc Bạch lạnh mặt nói.

Lớp trưởng lần đầu tiên thấy thầy Tiểu Bạch dịu dàng của tụi nó giận thế này, trong lòng cũng hơi hoảng hốt: “Thầy Tiểu Bạch… Không phải bài đâu ạ.”

Cô bé run cầm cập lấy mấy tấm card photostrip ra để lên bàn: “Thầy Tiểu Bạch ơi, có thể không tịch thu không ạ?”

Thẩm Lạc Bạch cầm lên xem thử.

Một tấm hình vẽ hai người đàn ông đang ôm nhau, một người cao to đẹp trai, người còn lại thì vừa gầy vừa trắng giống như anh, trên tấm card photostrip kia còn in tên của tác giả — White, mấy tấm card còn lại cũng cùng kiểu thế này.

Thẩm Lạc Bạch cố vờ như bình tĩnh, ho một tiếng: “Mấy thứ này cất cho kĩ đi.”

Lớp trưởng vội vàng cất mấy bảo bối của mình đi.

Thẩm Lạc Bạch lên mạng search thử hoạ sĩ này, coi như là tìm hiểu về sở thích của học sinh một chút.

White, hoạ sĩ người trong nước mới nổi, với phong cách vẻ độc đáo đã thu hút được sự yêu thích của rất nhiều người. Trên các trang mạng xã hội cũng có rất nhiều fan, album toàn là các tác phẩm anh ta vẽ cuộc sống thường ngày của mình và bạn trai, thế nên trong số các fan thì gay và hủ nữ chiếm hơn một nửa.

Thẩm Lạc Bạch nhìn sơ qua mấy tác phẩm của hoạ sĩ này.

Càng nhìn càng thấy người trong tranh rất giống mình, lại còn cộng thêm tên của hoạ sĩ này nữa, rất khó để anh không nghĩ nhiều được.

Trong phần bình luận có rất nhiều em gái đang kêu gào, còn có cả mấy em gái đang rụng trứng đòi bái một cú nữa.

Tôi là con chó của White: Tranh của papi ngon vãi luôn á, hít hà hít hà.

Thầy Trắng ơi anh là thần của tôi: Nhìn id tôi đi.

Lục địa tinh nam: Ngon vãi, ngon vãi, huhuhuhuhuhuhhhuuhuhu.

Mễ Đường không muốn update: Papi nhìn con nè, nhìn con nè!! Papi có mở commission không ạ?

Tác giả reply Mễ Đường không muốn update: Có, inbox bạn rồi.

Vẽ tranh còn kiếm tiền được nữa à?

Thẩm Lạc Bạch không hiểu cái giới nghệ thuật này lắm.

“Ừm… Thầy Giang ơi, thầy có hiểu mấy vụ vẽ tranh, nhận commission không?”

Giang Dập An suy tư một lúc rồi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, cháu gái của tôi cũng đang tiếp xúc với cái giới này, nghe nó nói có tranh của mấy hoạ sĩ nọ bán tận mấy trăm, mấy ngàn cơ.”

Thẩm Lạc Bạch sửng sốt, người khác vẽ xoẹt xoẹt một bức tranh là đã có thể bán được mấy trăm, mấy ngàn, mình chăm chỉ đi làm bán mạng mỗi ngày mà một tháng chỉ cầm được có hai, ba ngàn tiền lương, tự dưng thấy hơi muốn khóc.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lạc Bạch lặng lẽ follow vị hoạ sĩ này.

Thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, mới đó mà một năm đã trôi qua rồi. Kì nghỉ của lớp 12 không những muộn mà thời gian nghỉ còn ngắn nữa.

Thẩm Lạc Bạch thân là thầy giáo dạy thêm tiết cũng rất đau khổ, năm mới thì năm mới anh cũng chẳng thèm bận tâm, đã mấy năm rồi không có về nhà ăn tết nên anh cũng đã quen từ lâu.

Năm mới với bình thường cũng không có gì khác biệt, anh chỉ muốn về nhà nằm bẹp dí ở đó thôi.

“Tiểu Bạch, em không mua đồ tết à?”

Thẩm Lạc Bạch nằm trên giường nghịch điện thoại: “Không cần đâu, em cũng đâu có ăn tết.”

Giang Yến ồ một tiếng, tâm trạng hình như hơi sa sút.

Thẩm Lạc Bạch chợt nhớ đến chuyện gì đó.

Trước kia anh chỉ sống có một mình, có ăn tết hay không cũng chẳng sao cả.

Nhưng bây giờ khác rồi, trong nhà còn một người khác nữa! Đây là cái tết đầu tiên của anh và Giang Yến đó! Sao có thể qua loa như thế này được!

Thẩm Lạc Bạch buông điện thoại xuống ngồi dậy: “Anh Yến.”

Giang Yến vẫn còn đang suy sụp, rầu rĩ ừm một tiếng.

“Đứng dậy, đi mua đồ tết.” Thẩm Lạc Bạch kéo lấy cánh tay Giang Yến muốn lôi cục sắt này dậy.

“Không phải em bảo không ăn tết sao…”

Thẩm Lạc Bạch không hiểu sao lại nghe ra ý tứ giận dỗi.

“Ăn ăn ăn, tết năm nay nhất định sẽ ăn tết với anh mà!”

“Thế năm sau thì không hả?”

Cái người này sao tự dưng lại học theo cái giọng điệu của Lâm Muội Muội vậy?!

Bình luận

Để lại bình luận