Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Dục Vọng Đêm Trăng Non Và Nỗi Nhớ Triền Miên

Lực đạo nơi bàn tay anh tăng dần, côn thịt tưởng chừng như thật sự bị vách tường mềm mại co dãn kia cắn mút, nhịp điệu nhanh hơn một chút, phảng phất như có thể nghe được âm thanh va chạm nhóp nhép giữa hai thân thể trần trụi.

Lương Sở Uyên khẽ nhíu mày, một giọt mồ hôi lăn dài, rơi xuống trang giấy, đúng ngay vị trí đôi mắt người phụ nữ trong tranh.
“Tô Yểu…” Anh thì thầm không thành tiếng.

Ở một nơi khác, Tô Yểu không còn thỏa mãn với những cái lướt chạm hờ hững nơi đầu ngón tay. Cô day mạnh hạt ngọc nhỏ đang rỉ mật trong suốt, rồi xoay người, kẹp chặt chiếc chăn bông giữa hai đùi. Vỏ chăn bằng lụa, chỉ một vệt nước nhỏ thấm vào cũng hiện lên rõ mồn một. Cô dùng sức siết chặt hai chân!

Thân thể trần trụi trắng nõn dần ửng lên sắc hồng mê hoặc, miệng không ngừng thở dốc, đôi gò bồng đảo bị hai tay siết chặt, nụ hoa bị chà đạp đến vừa sưng vừa cứng. Trong đầu cô thoáng hiện lên vài hình ảnh rời rạc: ánh mắt Lương Sở Uyên nhìn cô đắm đuối, mùi hương nam tính trên người anh, yết hầu anh chuyển động, bàn tay anh ve vuốt… Ngũ quan Tô Yểu nhăn lại vì khoái cảm dâng trào, hạ thân giống như bị một bàn tay vô hình khi mạnh khi nhẹ vuốt ve, cửa huyệt lúc đóng lúc mở, tựa như đang hô hấp.

“Sở Uyên…”

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tại hai nơi cách xa vạn dặm, hai con người cùng đạt đến đỉnh điểm khoái lạc… Cả người Tô Yểu căng cứng, mồ hôi nóng túa ra, một tiếng rên yêu kiều bật khỏi môi, cô bị chính sự ma sát của mình đưa đến cao trào, sung sướng đến run rẩy; Lương Sở Uyên đột ngột đứng thẳng người, tốc độ nơi bàn tay tăng nhanh, quy đầu nhắm thẳng vào bức họa, dòng tinh dịch nóng bỏng phun trào…

Trời mùa đông tối rất nhanh. Lương Sở Uyên tự dọn dẹp “chiến trường” của mình, chân trời đã hửng sáng le lói. Tinh thần anh lại vô cùng tốt, vuốt lại mái tóc rối, anh nhìn vào điện thoại, thấy tin nhắn Tô Yểu vừa gửi tới. Cô nói cô nhớ anh. Anh trả lời: Chờ thêm chút nữa, anh sẽ nhanh chóng trở về.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, khóe miệng Tô Yểu cong lên một nụ cười mãn nguyện. Cô vén chăn lên, lõa thể đi vào phòng tìm quần áo tắm rửa. Thay đồ xong, lại nhặt mấy viên giấy vo tròn trên sàn nhà ném vào thùng rác, cô bước vào phòng tắm, nhưng không lập tức tắm ngay mà đứng ngắm mình trong gương một lát. Thịt trên người cô vẫn rất “ngoan”, không chảy xệ lung tung, nên cô cũng ít khi kiêng khem ăn uống. Chỉ là phần eo có hơi dư chút mỡ, nhịn ăn hai ngày là có thể giảm được. Chỉ là… Cô véo nhẹ phần mỡ bên sườn, có lẽ đã qua cái tuổi trao đổi chất tốt, dạo này tốc độ giảm mỡ bụng chậm đi trông thấy. Cũng không thể để Lương Sở Uyên thấy dáng người mình không khác mấy so với bức họa kia chứ? Xem ra cô phải nghiêm túc giảm béo thôi.

Lương Sở Uyên không chờ được tin nhắn của Tô Yểu, nhẩm tính múi giờ, chắc cô cũng đến giờ đi ngủ. Anh không làm phiền thêm, đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, mới thấy tin nhắn Lương Mặc gửi mấy tiếng trước: “Hôm nay chị thấy Tô Yểu đi ăn với đồng nghiệp ở quán, anh chàng đồng nghiệp trông cũng khá bảnh đấy, em phải cẩn thận.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận