Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn khao khát cô, muốn chiếm lĩnh cô làm của riêng mình, chỉ một mình hắn mà thôi.
Lục Hiểu Dư bị cuốn vào vòng xoáy mê loạn, bất đắc dĩ cùng hắn môi lưỡi giao thoa. Nước mắt sớm đã đầm đìa trên gương mặt thanh tú, hắn trông không khác gì một con thú dữ hoang dại, đang hung tợn thị uy với con mồi yếu ớt của mình.
Tiến thoái lưỡng nan. Không thể rời đi cũng chẳng thể hòa hợp trọn vẹn.
Bỗng chốc, lực đạo của hắn ngày một tăng lên, tựa như cơn cuồng phong dữ dội đang càn quét qua cơ thể cô. Dưới sự đả kích khủng bố này, dù có mười cái mạng cô cũng không thể nào chịu đựng nổi.
Lục Hiểu Dư liên tục dùng tay đấm mạnh vào lồng ngực rắn chắc của hắn, như muốn nói rằng nếu hắn cứ tiếp tục duy trì tần suất điên cuồng này, cô chắc chắn sẽ chết mất!
Tống Ngụy cũng biết cô sắp sửa không chịu đựng được nữa, đành luyến tiếc rời khỏi cánh môi mềm mại của cô. Có điều, hạ thân hắn vẫn điên cuồng càn quét, khuấy đảo chốn mật đạo không ngừng nghỉ.
Mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên gương mặt nam tính, đôi mắt nóng rực của hắn buông xuống, thu trọn vào tầm mắt thân ảnh quyến rũ đang nằm dưới thân. Khuôn mặt cô ửng hồng vì kích thích, đôi mắt phủ đầy một lớp hơi sương mờ ảo cùng đôi môi hé mở không ngừng thở dốc.
Cảnh đẹp tuyệt mỹ thế này, hắn làm sao mà cầm lòng cho đặng?
“Dư Dư, gọi tên tôi.” Giọng hắn khàn đặc vì dục vọng.
“Gọi… cái mẹ… nhà anh! A…” Cô nghiến răng đáp trả, nhưng tiếng rên rỉ lại phản bội lời nói.
“Tôi không có tên là cái mẹ.” Hắn thúc sâu vào thêm một cái nữa, giọng nói thâm trầm nhưng lại đầy vội vã: “Ngoan nào, mau gọi tên tôi đi.”
Lục Hiểu Dư bị hắn đâm mạnh vào một cái thật sâu, da đầu cô đều trở nên tê dại, hai chân cũng bắt đầu run lên không ngừng. Dẫu vậy, cô vẫn yếu ớt buông lời khích bác:
“Muốn tôi gọi tên anh sao? Ha… dù có nằm mơ cũng đừng hòng… ức!!!” Tên điên không có chút tính người này…
“Dư Dư, tôi muốn nghe em gọi tên tôi.” Hắn lặp lại, giọng điệu kiên quyết.
“Tống Ngụy… đồ chó chết…” Cuối cùng, cô cũng chịu khuất phục, nhưng vẫn không quên kèm theo lời chửi rủa.
Bạc môi hắn thoáng cong lên thành một nụ cười nhẹ, cơ mặt người đàn ông lộ rõ vẻ hài lòng. Mắng chửi cũng được, miễn là tên của hắn vẫn được thốt ra từ chính cái miệng nhỏ xinh đẹp này của cô.
Hạ bộ to lớn của hắn căng tràn sức sống, sung sức đâm sâu vào bên trong mật huyệt nóng bỏng. Bên trong cơ thể cô thít chặt lấy hắn, thi thoảng lại buông lơi run rẩy đầy mời gọi.
Tống Ngụy khom người xuống, nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn nhàn nhạt.
Chát!
Lục Hiểu Dư bất ngờ rút tay lại, tiện thể giáng thẳng vào mặt hắn một cái tát trời giáng, đau điếng. Thứ ánh mắt nửa yêu chiều nửa yêu thương kia của hắn khiến ruột gan cô cồn cào, suýt chút nữa thì nôn ọe ra ngoài. Ai cho phép hắn bày ra cái bộ mặt đó chứ? Cái bộ mặt thâm tình đầy ghê tởm kia làm lồng ngực cô như bị bóp nghẹt lại, đau đớn khôn cùng.
Hắn đã gieo rắc cho cô biết bao nhiêu đau đớn, hại chết đứa con còn chưa kịp thành hình thành dạng của cô, khiến nó vĩnh viễn phải ra đi khi chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời. Loại người tàn nhẫn như vậy, há có thể bày ra thứ bộ mặt chết tiệt này sao?
Người đàn ông lãnh trọn cú tát trời giáng, vẻ dịu dàng trên gương mặt hắn tức khắc hóa thành âm u lạnh lẽo. Hắn lạnh giọng nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân mình: “Dám đánh tôi?”
“Đánh chết anh tôi còn dám làm!” Cô đáp trả không chút sợ hãi, ánh mắt long lên sự căm hận.
Tống Ngụy híp mắt lại, một tay hắn giữ chặt lấy sợi cà vạt đang trói buộc cổ tay cô, tay còn lại ấn giữ lấy thắt eo mảnh khảnh. Hắn cười như không cười: “To gan lớn mật thật đấy. Để tôi xem xem bản lĩnh của cô tới đâu.”
Lời vừa dứt, thắt lưng hắn bắt đầu chuyển động mạnh mẽ. Không giống với những lần trước đó, lần này hắn ra vào chỉ có sự tàn bạo đến thấu tận xương tủy. Được hắn yêu thương chiều chuộng cô không muốn, lại cứ muốn hắn phải ra tay trừng phạt mới chịu.
Thứ phụ nữ chết tiệt này. Vừa dại dột lại vừa không có chút khôn ngoan nào!
Lục Hiểu Dư lãnh trọn từng cú thúc mạnh mẽ như trời giáng của hắn, đau đớn đến độ thần trí trở nên mơ mơ hồ hồ. Cơ bụng cô co thắt lại liên hồi, từng cơn co thắt dữ dội truyền đến. Cảm giác này giống hệt như cái ngày cô gặp hắn vào hai năm về trước, đau đớn như muốn xé toạc thân thể cô ra làm hai mảnh. Dẫu vậy, cảm giác này vẫn còn tốt hơn gấp vạn lần so với thứ ôn nhu ghê tởm kia của hắn. Cô thà rằng bị hắn hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết, còn hơn là phải đối mặt với cái bộ mặt giả tạo đó.
Cô hận hắn, tuyệt đối không thể nào có tình cảm với hắn được. Dù chỉ là một chút cũng không!
Cuộc mây mưa kéo dài đến gần rạng sáng, người đàn ông mới chịu buông tha cho cô. Nhìn Lục Hiểu Dư bị mình hành hạ đến mức bất tỉnh nhân sự, đáy lòng hắn cũng thoáng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.
Tống Ngụy cởi bỏ sợi cà vạt đang trói buộc cổ tay cô, còn tử tế giúp cô chỉnh trang lại chiếc váy ngủ đã xộc xệch. Hắn kéo quần đứng dậy, rời khỏi giường bệnh bước về phía ban công rộng lớn.
Tựa người vào lan can, ánh mắt hắn hướng ra khu vườn tử đằng tĩnh mịch phía trước, chậm rãi châm một điếu thuốc lá. Hai năm về trước, hắn bỏ tiền ra mua người chỉ để giải tỏa cơn khát dục vọng do thuốc kích thích gây ra, nào có ngờ được bản thân mình lại thành ra cái dạng thảm hại này. Vết tát cô vừa giáng xuống vẫn còn hằn rõ trên má, đau rát khôn cùng, thứ ánh mắt thù hận đến tận xương tủy của cô vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn.
Lục Hiểu Dư hận hắn?
Khốn kiếp.
Vì cái gì mà lại sinh ra lòng căm hận chứ?
Sau một đêm hoan ái kịch liệt kéo dài, Lục Hiểu Dư nằm ngủ mê man đến tận xế chiều mới chịu tỉnh giấc. Đến khi cô tỉnh dậy, người đàn ông nằm bên cạnh đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một mình cô trơ trọi nằm trên chiếc giường lớn lạnh lẽo.
Cô ảm đạm bước xuống giường, hạ bộ bất chợt truyền đến cơn đau nhức dữ dội khiến cơ mặt cô biến sắc đến khó coi. Thậm chí cô còn cảm nhận được rõ ràng thứ dịch nhầy nhớp nháp đang từ từ chảy trào ra bên ngoài.
Khoan đã!
Tên khốn đó… dám xuất tinh vào bên trong cô sao?
Lục Hiểu Dư hai tay siết chặt lại thành quyền, thù hận hằn sâu trong đôi mắt trong veo. Năm đó, cô sống dở chết dở cũng chỉ vì cái mớ tinh trùng rách nát đó của hắn. Nếu chẳng may cô lại mang thai thêm lần nữa, liệu rằng cái thai đó có lại nằm ngoài tử cung nữa hay không?
Tống Ngụy mở cửa bước vào phòng, vừa hay trông thấy cô đã tỉnh dậy. Nhìn thấy gương mặt đang đằng đằng sát khí của cô, hắn không mặn không nhạt lên tiếng hỏi: “Mới tỉnh dậy đã lại lên cơn rồi à?”
Vừa mới nhìn thấy bản mặt hắn, cơn thịnh nộ kìm nén trong người Lục Hiểu Dư như được dịp bùng nổ dữ dội. Cô lao thẳng về phía hắn, không chút do dự giáng thẳng vào mặt hắn một cái tát trời giáng. Giọng điệu đanh đá của cô giống hệt như mấy mụ đàn bà chua ngoa ngoài chợ:

Bình luận (0)

Để lại bình luận