Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chu Khai Khai đứng ngoài cửa, mày nhíu lại mà nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, đợi nửa ngày, Du Linh đều không có đáp lại bà, bà liền quay đầu đi sang phòng Kỳ Lạc ở cách vách, gõ cửa.
Lúc này bên trong cũng không hề có một tiếng động đáp lại.
Chu Khai Khai lại nhìn thoáng qua cửa phòng Du Linh, nhớ tới bà vừa rồi ở cửa phòng Du Linh nghe được một tiếng rên ɾỉ ngắn ngủi mơ hồ, liền đi nhanh lại, gấp đến độ giơ tay muốn gõ cửa phòng Du Linh.
Cuối cùng bà lại dừng lại, sau đó đau đầu mà xoa xoa giữa hai chân mày, thở dài, cả người nôn nóng trực tiếp đi xuống lầu.
Người giúp việc đi tới, hỏi
“Bà chủ, cơm sáng đã chuẩn bị tốt.”
Chu Khai Khai không nói chuyện, ngây người một chút, nhìn hoa viên ngoài phòng khách một lúc lâu, mới lắc đầu, tâm tình trầm trọng, rồi lại không thể nề hà nói
“Giúp Lạc Lạc cùng Linh Linh gói lại, lát bọn chúng mang theo ăn trên đường đến công ty.”
Bà biết, bà đã biết, nhưng chuyện này sao có thể
Trong phòng, cũng giống Chu Khai Khai, Du Linh lâm vào hoàn cảnh không biết làm sao. Thật là lớn đến không chịu nổi, cô nhắm mắt lại, cắn môi khóc, cả người đã bị Kỳ Lạc lột trần trụi, anh bắt lấy eo cô, không ngừng đưa đẩy hông.
Cô không dám khóc thành tiếng vì sợ dì cả nghe được sẽ đi vào, đã vậy anh còn dùng hết sức làm cô. Du Linh thật là khó chịu, cả người run rẩy, nhịn không được liền phát ra âm thanh rên ɾỉ, Kỳ Lạc lại hung hăng nắm cằm cô, dùng miệng anh phong bế lại thét chói tai của cô.
Cô chỉ có thể nghẹn nước mắt, rơi vào cơn thủy triều tình du͙c……
9 giờ sáng, cách lúc Chu Khai Khai gõ cửa phòng Du Linh hơn một giờ đồng hồ, Kỳ Lạc cùng Du Linh mới từ trên lầu xuống , hai người đều đã ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn cũng không có cái gì khác thường.
Chu Khai Khai ngồi một mình ở sô pha phòng khách, thân mình hướng về một bên, khuỷu tay để lên tay vin sô pha, ngón tay chống ở trên huyệt thái dương, cũng không biết đang thất thần suy nghĩ cái gì.
Thấy Kỳ Lạc cùng Du Linh một trước một sau đi xuống lầu, Chu Khai Khai vội vàng đứng dậy, có chút lo âu hướng hai người nói
“Mẹ kêu người giúp việc đem bữa sáng gói lại rồi, hai người các con mang đi ở trên đường ăn.”
Bà vừa dứt lời, người giúp việc liền cầm hai túi giấy ra, Du Linh nhận lấy, cúi đầu nói, “Cảm ơn”.
Cô hôm nay mặc một bộ trang phục công sở mà hôm qua mua, áo sơ mi màu trắng, chân váy tây trang đen, trên chân còn mang một đôi giày cao gót, tóc dài buông xuống, che khuất mấy dấu hôn trên cổ.
Nhưng người có tâm thì đều muốn xem, vẫn có thể mơ hồ trên cổ cô mấy vết xanh tím.
Chu Khai Khai giật giật môi, vốn định cùng Du Linh nói mấy câu, lại thấy cô vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt muốn khóc nhưng không dám, Chu Khai Khai bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng trong lòng.
Hận không thể mắng cái thằng nhóc hỗn trướng Kỳ Lạc này vài câu.
Nhưng Kỳ Lạc vẫn là con trai bà, Du Linh cùng bà vẫn là cách một tầng bụng, Kỳ Lạc vì Du Linh có thể điên tới trình độ nào, mấy năm nay Chu Khai Khai cũng xem ở trong mắt.
Bà suy sụp vẫy vẫy tay,
“Đi thôi, nhanh đi làm đi, như thế nào lại……”
“Con đi đây mẹ.”
Kỳ Lạc nhướng mày, duỗi tay nắm lấy tay Du Linh, cứ như vậy dắt cô ra cửa.
Du Linh mới chỉ kịp cùng dì cả chào tạm biệt đã bị anh nhét vào ghế phụ.
Cô ôm hai phần bữa sáng, có chút lo lắng nhìn người ngồi trên ghế điều khiển, hỏi
“Dì cả tại sao không hỏi chúng ta tại sao lại xuống muộn?”
Kỳ Lạc lái xe ra khỏi cổng lớn biệt thự Kỳ gia, “Hừ” cười một tiếng, đánh tay lái hỏi
“Em muốn bị hỏi?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận