Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Cầu Xin Của Con Mồi
Lý trí của Tô Luyến đã bị ngọn lửa dục vọng thiêu rụi. Cơ thể cô như một cây đàn vĩ cầm, bị người nghệ sĩ điêu luyện Mạc Dịch kéo cho đến khi dây đàn căng cứng, chỉ chờ một cú nhấn nữa là vỡ òa. Hắn là một kẻ săn mồi tàn nhẫn, biết chính xác con mồi của mình thèm khát điều gì, và hắn cố tình không cho.
Hơi thở của hắn phả bên tai cô, nóng hổi và độc đoán: “Em muốn à?”.
Tô Luyến cắn chặt môi, cố giữ lại tiếng rên rỉ đang chực trào. Thân thể cô vặn vẹo trong vô vọng, cái hang Bướm nhỏ bé bên dưới co thắt điên cuồng, tuyệt vọng tìm kiếm sự lấp đầy.
“Muốn tôi cho em… sung sướng?” Hắn cười khẽ, một tay vẫn bóp lấy bầu ngực căng tròn của cô, tay kia dùng ngón tay cái xoa mạnh vào hạt ngọc đã sưng mọng. “Cầu xin tôi đi, Quyến Luyến. Nói là em muốn tôi.”.
“Không…” Tô Luyến lắc đầu, nhưng hành động đó chỉ khiến nước mắt cô trào ra, hòa cùng mồ hôi, tạo nên một vẻ đẹp vừa đáng thương vừa dâm đãng.
“Thật sao?” Hắn nhếch mép, cây gậy nóng hổi đang chôn sâu bên trong bỗng nhiên rút ra một chút, chỉ để lại phần đầu ở ngay cửa hang.
“A!” Cảm giác trống rỗng đột ngột khiến Tô Luyến hoảng hốt.
“Nói đi,” Mạc Dịch ra lệnh. “Nói, ‘Em muốn cây hàng của anh’, ‘Làm ơn đâm em đi’.”.
Tô Luyến biết, nếu cô nói ra, mọi thứ sẽ không thể cứu vãn. Cô sẽ hoàn toàn rơi vào vực thẳm của hắn. Nhưng cơn ngứa ngáy điên cuồng, cái cảm giác hàng ngàn con kiến đang bò bên trong da thịt, đã đánh gục ý chí cuối cùng của cô.
“Em…” Cô nức nở, âm thanh vỡ vụn. “Em muốn… Xin anh… cho em…”.
“Muốn cái gì?” Hắn cúi xuống, liếm vành tai cô. “Nói không rõ ràng, làm sao tôi biết em muốn?”.
“Em muốn anh… đâm em… lấp đầy em…”.
“Cô bé ngoan.”
Nụ cười của Mạc Dịch nở rộ, đẹp đẽ như một ác thần vừa nhận được vật tế. “Phần thưởng của em đây.”.
Không một giây chần chừ, hắn nắm lấy hông cô, dập mạnh xuống.
“Á… á…!”
Cây gậy khổng lồ đâm thẳng vào nơi sâu nhất, nơi mềm mại nhất của cô. Tô Luyến hét lên, tâm trí trắng xóa. Cô như một con thuyền lá giữa biển khơi cuồng nộ, bị những con sóng tình ái của Mạc Dịch đánh cho tơi tả. Hắn không còn giữ vẻ ôn tồn nữa, mỗi cú thúc của hắn đều mạnh mẽ, tàn bạo, như muốn đóng cọc cô ngay tại nơi này.
“Ân… Sâu quá… Nhẹ… nhẹ thôi… A… Trướng… sắp… sắp hỏng mất…”.
“Hỏng?” Mạc Dịch gầm gừ, giọng khàn đặc. “Cái miệng nhỏ tham lam của em đang cắn chặt lấy tôi thế này mà bảo hỏng?”. Hắn cúi xuống, giọng nói đầy tà ác: “Chỉ cần là em, tôi có thể làm cả ngày.”
Hắn nhấc bổng hai chân cô lên, vắt qua vai mình, tư thế này khiến hắn tiến vào sâu hơn, mỗi cú đâm đều chạm đến tận cùng tử cung, khiến cô run rẩy không ngừng.
“Tuyệt quá… Quyến Luyến…” Hắn rên rỉ. “Em đúng là trời sinh để hợp với tôi.”.
Tô Luyến không thể suy nghĩ gì nữa. Cơ thể cô đã phản bội cô hoàn toàn, nó đang tận hưởng, thậm chí là khao khát sự thô bạo này. “Nữa… mạnh nữa đi… A… đúng rồi… chỗ đó…!”.
“Con đĩ nhỏ của tôi.” Mạc Dịch cười mãn nguyện. “Em xem, em làm ướt hết cả bãi cỏ rồi.”.
________________

Bình luận

Để lại bình luận