Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: “Đừng Sợ”
Trần Hương trở thành chiếc phao bơi duy nhất của Liêu Thuân. Cô ôm hắn chặt cứng, không dám buông lỏng dù chỉ một giây. Hai bầu vú trắng nõn, căng tròn bị ép chặt vào lồng ngực rắn như thép của hắn, mềm mại và nóng hổi, tương phản hoàn toàn với làn nước mát lạnh.
Hắn thích thú với cảm giác này, coi cô như một vật sở hữu, nâng cô bơi một vòng quanh bể. Nhiệt độ trong bể rất hoàn hảo, làn nước trong suốt khiến hắn có thể nhìn rõ bộ ngực trắng hơn cả đậu hũ của cô đang bị chèn ép. Hắn cúi đầu, cọ mặt vào khe ngực sâu hút của cô, giọng trêu chọc: “Muốn lấy vú em đè chết anh sao?”
“A…” Trần Hương giật mình, đỏ mặt buông lỏng tay. Ngay lập tức, cơ thể cô chìm xuống.
“Muốn chết đuối à?” Liêu Thuân gầm gừ, kéo cô lại, siết chặt hơn. “Ôm cho chặt vào.”
Lần này, cô không dám lơ là nữa. Hắn bơi vài vòng, rồi đột nhiên lật người, để cô leo lên tấm lưng rộng lớn, vạm vỡ của mình. “Ôm chặt.”
Trần Hương ngoan ngoãn ghé vào lưng hắn. Cô cảm nhận rõ từng thớ cơ bắp của hắn đang cuộn lên, hai chân hắn đạp mạnh vào thành bể, cả người lao về phía trước như một mũi tên. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Hắn bơi đến sát mép bể bơi vô cực.
Từ đây, cô có thể nhìn thấy bãi biển bên dưới. Một bữa tiệc nướng BBQ đang diễn ra, ánh lửa bập bùng, tiếng nhạc xập xình, tiếng người cười nói huyên náo. Khung cảnh náo nhiệt và tràn đầy sức sống đó khiến cô bất giác mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ, thuần khiết đầu tiên mà không hề có chút sợ sệt hay tự ti.
Cô vô thức ôm cổ hắn chặt hơn, áp má vào tấm lưng ấm áp.
Liêu Thuân cảm nhận được cái siết tay của cô. Hắn nghĩ cô vẫn còn sợ hãi. Hắn vỗ nhẹ lên eo cô, giọng trầm ấm đầy trấn an: “Đừng sợ.”
Hai từ đó, “Đừng sợ”, đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim Trần Hương.
Lần cuối cùng cô nghe được câu nói này là từ rất lâu rồi. Khi cô còn là một đứa trẻ, sợ hãi bóng tối trong đêm mưa bão, ba cô đã ôm cô vào lòng, vỗ về: “Hương Hương ngoan, đừng sợ, có ba ở đây.”
Nhưng rồi cô lớn lên. Ba mẹ đi xa. Cô phải tự mình đối mặt với mọi thứ. Cảm giác an toàn đó đã biến mất từ lâu.
Cô nhớ lại những đêm đạp xe về nhà, con chó dữ đầu thôn sủa vang, xông ra, hàm răng nanh sắc nhọn như muốn cắn xé cô. Cô sợ.
Cô nhớ những gã thanh niên lêu lổng chặn đường, buông lời trêu ghẹo tục tĩu, ánh mắt chúng dán vào cơ thể cô. Cô sợ.
Cô nhớ lúc bà nội đổ bệnh, nằm trên giường, hơi thở yếu ớt. Cô quỳ bên mép giường, sợ hãi bà sẽ bỏ cô mà đi.
Cô nhớ lúc Trần Dương bị vu oan trộm cắp, bị người ta dọa dẫm, cô nắm chặt tay em trai, cố tỏ ra mạnh mẽ , nhưng đêm về, cô trốn sau nhà, cắn chặt mu bàn tay để tiếng khóc không bật ra.
Bao nhiêu năm qua, cô đã quen với việc bị coi thường, bị bắt nạt. Cô đã quen với việc tự mình gồng gánh nỗi sợ hãi.
Bây giờ, người đàn ông này, người đàn ông thô lỗ, cộc cằn này, lại nói với cô: “Đừng sợ.”
Tất cả sự kiên cường, tất cả vỏ bọc cô cố gắng dựng lên bấy lâu nay, bỗng chốc vỡ òa. Trần Hương bật khóc. Không phải tiếng khóc nức nở, mà là những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi, thấm ướt cả tấm lưng trần của Liêu Thuân.

“Đệt, con mẹ nó em khóc cái gì?”
Liêu Thuân cảm thấy lưng mình ươn ướt, vội vàng dừng lại. Hắn xoay người, ôm cô vào lòng, thấy cô nước mắt lưng tròng, mũi đỏ hoe, hắn cau mày. “Sợ nước à? Được rồi, được rồi, đừng khóc, chúng ta lên bờ.”
Cô vùi mặt vào ngực hắn, lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Không… không phải… Bể bơi… không lên được.”
“Sau này nếu sợ bất cứ cái gì, thì phải nói với anh, hiểu không?” Hắn bế cô lên, lấy khăn lông lớn quấn chặt cơ thể cô, lau đi những giọt nước mắt.
Trần Hương đứng im, đôi mắt ửng hồng nhìn hắn. Một lúc lâu sau, cô mới dám rụt rè hỏi: “Sau này… cũng… cũng được sao?”
Cái nhìn của cô, vừa yếu đuối vừa hy vọng, khiến lồng ngực Liêu Thuân nhói lên. Hắn cúi xuống, hôn lên vầng trán ẩm ướt của cô, giọng nói thô ráp nhưng lại chân thành đến lạ: “Đời này của ông đây đều là của em. Sau này, em muốn nói lúc nào, đều được hết.”

Bình luận

Để lại bình luận