Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cái Giá Của Sự Thật

Lý Quân đứng im, tấm lưng trần rắn chắc giờ đây chi chít những dấu vết của một trận đòn tàn nhẫn. Anh ta cố gỡ tay cô ra.

“Không có gì. Vết thương cũ.”

“Vết thương cũ?” Tô Tình hét lên, nước mắt giàn giụa. “Nó còn đang chảy máu! Anh nói dối em!”

Cô vòng ra trước mặt anh ta. “Nhìn em! Là ai? Có phải… có phải là vì em không?”

Ánh mắt anh ta né tránh.

“Là ba của anh. Đúng không?” Tô Tình khẳng định.

Lý Quân siết chặt nắm tay. Anh ta kéo cô vào lòng, ôm chặt. “Xin lỗi. Đã qua rồi.”

“Không!” Tô Tình đấm vào ngực anh. “Anh nói cho em biết! Tại sao? Tại sao ông ấy lại đánh anh?”

“Tô Tình…”

“NÓI!”

Lý Quân thở hắt ra. Anh ta giữ chặt vai cô. “Phải. Là ba anh.”

“Tuần trước, anh về nhà để nói chuyện hủy hôn với Vân Tú.”

“Ông ấy… không đồng ý?”

“Không chỉ vậy.” Lý Quân nhắm mắt. “Ông ấy… đã cho người điều tra về em.”

Tim Tô Tình rơi xuống vực thẳm.

“Ông ấy biết,” anh ta gằn giọng, “biết em từng là người của Kim Dự Phụng. Biết… quá khứ của em.”

Tô Tình lảo đảo.

“Ba anh là quân nhân,” anh ta nói tiếp, “cả đời ông coi trọng nhất là danh dự. Ông ấy nói… nhà họ Lý không thể chấp nhận một người con dâu… như em.”

“Ông ấy đánh anh. Một trăm roi.”

“Một… một trăm…” Tô Tình run rẩy.

“Ông ấy cấm anh không được gặp em nữa. Nhốt anh lại một tuần.”

“Vậy… tại sao anh…”

“Anh trốn ra.” Anh ta nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu. “Anh không thể chịu được nữa.”

Tô Tình vỡ òa. Cô ôm chầm lấy anh, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Cô đã quen bị người đời khinh rẻ. Cô đã quen bị gọi là điếm.

Nhưng cô không thể chịu được, khi có người… vì cô… mà chịu đòn roi.

“Tại sao anh không gọi cho em?” Cô nức nở. “Tại sao anh lại chịu đựng một mình?”

“Anh không muốn em thấy anh thế này.” Anh ta vuốt tóc cô. “Anh không muốn em nghĩ… em là gánh nặng. Anh không muốn em khổ sở.”

“Anh là đồ ngốc!” Cô gặm vào vai anh. “Em thà bị đánh cùng anh, còn hơn là không biết gì, ngồi chờ như một con ngốc!”

Lý Quân siết cô chặt hơn. “Là anh không tốt.”

Bốn chữ đó. Lại là bốn chữ đó. Nó phá vỡ mọi phòng bị cuối cùng của cô.

“Lý Quân…”

“Hửm?”

“Em đau lòng…” Cô thì thầm. “Đau lòng… vì anh.”

Anh ta cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt của cô. “Anh biết. Đừng khóc nữa. Anh ở đây rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận