Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Không biết qua bao lâu.
Chất lỏng nóng bỏng lần nữa bắn vào tử cung sau khi Nghiêm Kỷ gầm nhẹ một tiếng.
Mộc Trạch Tê lại lên đỉnh thêm lần nữa, trong đầu đầy ánh sáng trắng, thân thể run rẩy và co rút liên hồi. Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê cùng nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Đợi khi lấy lại tinh thần, Nghiêm Kỷ mới chậm rãi rút côn thịt dính nhớp ra, tiện tay túm quần lót nhỏ của Mộc Trạch Tê, lau dâm dịch trộn lẫn trên côn thịt.
Anh hôn lên khuôn mặt của Mộc Trạch Tê, ôm cô tới phòng tắm.
————————————-
Ánh mặt trời ấm áp buổi ban mai đã qua, nhường chỗ cho ánh nắng chói gắt ban trưa.
Nghiêm Kỷ dựa vào đầu giường, đôi chân dài duỗi thẳng, dáng vẻ thong dong. Một tay anh cầm di động của Mộc Trạch Tê tìm tất cả bí mật bên trong, một tay xoắn tóc đen đang vểnh lên của Mộc Trạch Tê đùa nghịch.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ còn đang ngủ say. Trong lúc ngủ, vẻ mặt Mộc Trạch Tề trông yên ổn, hàng mi dài mỏng thỉnh thoảng khẽ rung, trên gò má trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng.
Nghiêm Kỷ nghĩ cô sẽ đói sau một giấc ngủ dài. Anh cúi người dùng chóp mũi cao thẳng cọ gò má trơn bóng của cô, sau đó hôn lên môi hồng hào mềm mại của cô.
Bị làm phiền, hàng mi dài của Mộc Trạch Tê rung lên, chậm rãi mở mắt.
“Tỉnh rồi?” Nghiêm Kỷ tiếp tục cọ chóp mũi một lúc rồi mới rời đi.
Mộc Trạch Tê không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn khuôn mặt của Nghiêm Kỷ bởi vì cô còn chưa quên chuyện tối qua, chỉ là nhất thời đầu óc còn mơ hồ nên mờ mịt đôi chút. Cô ngọ nguậy muốn ngồi dậy.
Nghiêm Kỷ đỡ Mộc Trạch Tê ngồi dậy: “Đói bụng không? Tôi gọi thím Lý bưng cơm lên, hoặc là tôi ôm cậu xuống ăn.”
Mộc Trạch Tê lắc đầu trong vô thức, xem bài trí bốn phía xung quanh phòng, xác định chỗ này là phòng của Nghiêm Kỷ.
Nhưng mà trong phòng không có mấy “dụng cụ” đó và cũng không có gương bốn phía quanh tường. Cô không khỏi nghi ngờ chẳng lẽ mấy cảnh tượng tối hôm qua là do bản thân nằm mơ?
Có thể chắc chắn tấm nệm dưới người là chiếc giường tối hôm qua. Mộc Trạch Tê có thể ngửi được mùi tươi mát dễ chịu trong chiếc chăn kia.
Mùi vị này gợi lên ký ức tối hôm qua của cô.
Mộc Trạch Tê rất lo lắng, vô cùng bất an, giống như thân thể ngâm trong nước hồ lạnh giá, ngực cô bị đè ép đến nỗi khó chịu, vừa lạnh vừa khó hít thở. Cô lắp bắp nói: “Nghiêm Kỷ… chúng ta… chuyện đó… chuyện… tối qua…”
“Ừm, tối qua hai chúng ta đã làm tình.” Ánh mắt Nghiêm Kỷ sáng ngời, nói thẳng.
Mộc Trạch Tê bị Nghiêm Kỷ làm cho hoảng sợ không biết nên phải làm như thế nào cho phải, trong đầu lẩn quẩn rất nhiều suy nghĩ phức tạp.
Đầu tiên cô lo lắng vì mình thất thân, đối tượng lại là Nghiêm Kỷ, cô không biết phải làm sao bây giờ.
Mà bây giờ cô nhớ rõ mình và Nghiêm Kỷ không thể có kết quả… trong lòng cảm thấy hổ thẹn với Lâm Thi Vũ…
Nghiêm Kỷ nhìn sắc mặt Mộc Trạch Tê thay đổi liên tục, biết trước giờ Mộc Trạch Tê luôn nhát gan, nhất định sẽ khóc hoặc cầu xin anh chịu trách nhiệm, mà anh cũng mong đợi được chịu trách nhiệm.
Từ lâu anh đã nghĩ kĩ, Mộc Trạch Tê muốn anh chịu trách nhiệm cũng được, tiền cũng được, châu báu đồ trang sức để dỗ dành cô cũng được. Cô muốn nhà hay công ty cũng được, dù sao anh cũng có những thứ đó. Thứ gì anh cũng có thể cho cô, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận giữ Mộc Trạch Tê bên cạnh.
Nghiêm Kỷ đưa cho Mộc Trạch Tê một cốc nước ấm, dịu dàng hỏi cô: “Còn đau không?”
Mộc Trạch Tê biết anh hỏi gì, khi cô thức giấc đã cảm thấy giữa hai chân mình đau đớn, căng đầy giống như vật cứng rắn kia vẫn còn ở trong cơ thể mình, mặt cô đỏ lên, màu đỏ rực lan xuống đến tận cổ.
“Tớ uống say.” Mộc Trạch Tê đỏ mặt nói vậy.
“Tôi cũng uống say, nhưng chuyện này bên nữ sẽ chịu thiệt nhiều hơn, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Mộc Trạch Tê không khóc, nhưng nghe Nghiêm Kỷ nói anh chịu trách nhiệm thì nước mắt của cô lại lập tức rơi xuống. Cô cúi thấp đầu, dùng lòng bàn tay lau nước mắt.
Hệ thống của La Nam Nam từng nói có vài thứ trong cốt truyện không viết ra, nhưng thế giới đã thành hình. Thế giới trong cuốn sách“Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em” sẽ có cách vận hành của mình, hoặc sẽ tự thay đổi.
Những gì trong sách không viết hoặc nội dung không được miêu tả thì có rất nhiều lựa chọn để điền thêm vào. Vì không ảnh hưởng đến mạch truyện, khoảng trống lớn đó cũng sẽ khiến thế giới tự quay lại mạch truyện chính.
Ví dụ trong sách không hề viết Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê sẽ say rượu mất lý trí, như vậy thế giới sẽ xảy ra biến đổi hoặc không sau chuyện này.
Lần đầu tiên cô lại dành cho Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê vô cùng khổ sở. Cô đau lòng vì biết rõ mình và Nghiêm Kỷ không có kết quả…
Mà chuyện giữa cô và Nghiêm Kỷ có lẽ chỉ bổ sung vào nội dung trống kia thôi, cuối cùng vẫn đi về mạch truyện cũ…
Nghiêm Kỷ chuẩn bị hôn cô, dỗ dành cô.
Mộc Trạch Tê lau nước mắt: “Nghiêm Kỷ… chuyện này chỉ có chúng ta biết, chúng ta xem như nó chưa từng xảy ra được không…”
“Cái gì?” Nghiêm Kỷ dừng tay lại, kinh ngạc không thôi.
Mộc Trạch Tê gật đầu, ngước mắt nhìn Nghiêm Kỷ: “Cậu cũng nói tớ chịu thiệt… vậy tớ sẽ chịu thiệt, không cần cậu chịu trách nhiệm. Cho nên… xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.” Trong giọng nói của cô mang theo vẻ cầu xin và bi thương khó nói rõ, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Nghiêm Kỷ nhìn đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của cô, giờ phút này như mặt hồ bị sương mù mùa đông bao phủ, mông lung tĩnh mịch khiến người ta khó mà nắm bắt.
Nghiêm Kỷ chợt cảm thấy mình không hiểu rõ Mộc Trạch Tê, chỉ nghĩ gần đây cô đã thay đổi.
“Tôi có thể đồng ý với cậu chỉ có hai chúng ta biết chuyện này, nhưng chuyện chịu trách nhiệm để sau hãy nói.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận