Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Trình Tất Dự uống rất nhiều.
Lý Hiệu Lan cũng uống gục, phòng tiếp khách đầy chai vang đỏ, thêm vài chai rượu trắng, Trình Tất Dự ném bể mấy ly rượu, sau cả hai lại đổi chai, đỏ trắng trộn lẫn, uống như không cần mạng.
Lý Hiệu Lan là vì Kiều Khương, trước mặt Kiều Khương anh ta cư xử rộng lượng thấu hiểu bao nhiêu, trong lòng lại đau khổ khó chịu bấy nhiêu.
Trình Tất Dự mắng anh ta vô dụng, tại sao lúc Kiều Khương nói đã có thằng khác anh ta không tức giận, không chất vấn, không xỉ vả, trái lại cúi đầu nhận sai xin lỗi, hèn mọn đến vậy nhưng vẫn không khiến Kiều Khương quay lại, thế mà là đàn ông à?
Lý Hiệu Lan không nói câu nào, chỉ rũ đầu uống rượu, anh ta cũng muốn nổi giận, nhưng anh ta biết nếu làm vậy Kiều Khương sẽ càng xa mình hơn. Anh ta muốn đứng ở góc độ của nàng để suy nghĩ cho nàng, lo lắng cho nàng, muốn yêu nàng, không muốn bị nàng ghét bỏ, ngay cả khi chia tay, tương lai không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Đã vài ngày Trình Tất Dự không liên lạc với Trương Vân Vân, vì hắn ra tay quá nặng, đến nỗi Trần Chúng Thăng phải nhập viện. Trương Vân Vân vẫn dỗ dành hắn, nhưng không biết bố mẹ Trần Chúng Thăng đã nói gì với cô, mấy ngày nay cô luôn ở cùng Trần Chúng Thăng trong bệnh viện, khiến Trình Tất Dự giận không chỗ trút.
Lúc Kiều Khương tới, Trình Tất Dự đã đứng không vững.
“Kéo ra xe.” Nàng nghiêng mình, nhường cho người phía sau vào phòng, Lý Hiệu Lam và Trình Tất Dự bị kéo ra ngoài.
“Cô muốn làm gì?” Trình Tất Dự chỉ vào nàng, loạng choạng mắng: “Đồ đàn bà điên, cô muốn làm gì?!”
“Đương nhiên là nhân lúc anh say lôi đi thiến.” Kiều Khương thờ ơ nhìn hắn.
Trình Tất Dự tỉnh táo ít nhiều, ôm khung cửa hét to: “Con mẹ nó cô dám động vào tôi một chút thử xem!”
“Sợ à?” Kiều Khương cười lạnh, bật đoạn ghi âm trên điện thoại cho hắn nghe, “Còn điều kinh khủng hơn nữa là, cô biết đoạn ghi âm này trị giá bao nhiêu không? Nếu đưa cho luật sư của Kiều Tân Vĩ sẽ càng giá trị hơn, đưa cho bố mẹ cô cũng rất giá trị, còn phải xem bố mẹ cô muốn mất lòng tôi hay mất lòng Kiều Tân Vĩ. A, có phải hiện giờ bố cô đang được bình bầu đúng không? Chắc lão rất để ý danh tiếng nhỉ?”
“Kiều Khương!” Trình Tất Dự sợ thật, “Cô xóa đi, do tôi say nên nói linh tinh!”
“À, thế hả?” Kiều Khương cất điện thoại, “Anh nói xem, Trương Vân Vân nghe anh chửi tôi thế này, liệu sẽ tuyệt giao với tôi hay với anh?”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Trình Tất Dự giận dữ thét, “Tôi chỉ bất bình thay Lý Hiệu Lan thôi!”
“Bất bình?” Kiều Khương khẽ nâng cằm, vẻ mặt ngạo mạn cực kỳ: “Được thôi, như anh muốn.”
Trình Tất Dự và Lý Hiệu Lan bị kéo đến bệnh viện, hai đồng chí hoạn nạn có nhau bị đưa đi rửa dạ dày, còn vào cùng một phòng bệnh, hay nhất là Trần Chúng Thăng ở ngay sát vách, Trình Tất Dự tức đến mức cắn chặt quai hàm.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao người trong giới lại kính nhưng không gần với Kiều Khương.
Bởi vì cô gái này quả thật không phải người!
Cao Kim Lan tỉnh táo nằm trên giường bệnh, Lúc Kiều Khương bước vào, thấy bà không xem ipad mà để ở một bên, chỉ mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Nàng đóng cửa lại, bước đến gần hỏi: “Sao mẹ không ngủ?”
“Con chia tay lúc nào?” Cao Kim Lan hỏi.
“Không phải do mẹ.” Kiều Khương cầm quả quýt trên bàn lên, bắt đầu bóc vỏ, xé bỏ sợi trắng trên múi quýt.
“Khương Khương.” Cao Kim Lan rất lo, “Sao hai đứa lại thế này?”
“Mẹ, đừng hỏi.” Kiều Khương đặt quả quýt trong tay xuống, vẻ mặt mệt mỏi, “Con mệt lắm, đừng hỏi những câu này nữa được không?”
Cao Kim Lan không đành lòng nhìn nàng: “Được, mẹ không hỏi, mẹ chỉ mong con an ổn thôi.”
Kiều Khương không hề ổn.
Từ nhỏ nàng đã bị kìm nén quá nhiều, kết quả là khi lớn, những cảm xúc chưa từng bộc lộ một khi bộc phát sẽ rất nghiêm trọng, đôi mắt nàng thường chất đầy sự bực bội chán chường.
Nàng nhắm mắt lại, nói với Cao Kim Lan, “Con rất ổn.”
Chín giờ sáng hôm sau, Kiều Khương đưa Cao Kim Lan xuất viện, mười một giờ bốn mươi, hai người trở về biệt thự trên sườn núi, dì giúp việc đã chuẩn bị cơm xong, Kiều Khương ăn một ít rồi mở tivi lên xem với Cao Kim Lan.
Bà Miêu thường trò chuyện qua mạng với Cao Kim Lan, nghe tin hôm nay bà từ bệnh viện về nên dẫn Miêu Tuyết và mang ít trái cây đến thăm.
Lúc Kiều Khương mở cửa, nàng thấy chiếc xe tải màu trắng đậu ở cạnh cửa.
“Yến Chiêu đưa dì và Miêu Tuyết tới.” Bà Miêu thấy nàng nhìn xe rất lâu thì cười giải thích: “Đúng lúc nó đi giao hàng nên thuận tiện chở mẹ con dì.”
Miêu Tuyết xách một giỏ táo, cười với Kiều Khương: “Em chào chị.”
“Mời vào.” Kiều Khương nghiêng mình để hai người vào phòng, sau khi đóng cửa, nàng đi đến tủ lạnh trong bếp lấy một hộp socola LV[*] đưa cho Miêu Tuyết đang ngồi trên sô pha.
[*] tên đầy đủ là Louis Vuitton, một thương hiệu xa xỉ của Pháp
Miêu Tuyết cười cảm ơn, cô không nhận ra nhãn hiệu, chỉ nghĩ là socola bình thường. Cô kiếm một bài hát, khi khúc dạo đầu của bài hát vang lên, Kiều Khương bỗng dừng lại, nhìn vào điện thoại của cô.
Miêu Tuyết ngượng ngùng cười: “Em vừa nghe được trong xe của anh Yến, thấy rất hay nên mới tìm xem.”
Là bài Uncorrupted

Bình luận (0)

Để lại bình luận