Chương 37

Cảnh Minh Hạo có chút dở khóc dở cười: “Nó mới mấy tuổi đầu cơ chứ.”
Quý Thanh Hồng không nhẹ không nặng véo côn ŧᏂịŧ bự của hắn: “Dạy con thì phải dạy từ khi còn nhỏ!”
Cảnh Minh Hạo đáp lại bằng cách ngậm lấy núʍ ѵú anh, chỉ là vẫn đồng ý với yêu cầu của Quý Thanh Hồng: “Hay em cũng mời cả giáo viên về dạy cho nhãi con trong bụng anh nhỉ?”
Quý Thanh Hồng có chung cảm giác với Cảnh Minh Hạo ban nãy, nhíu mày: “Nhãi con nhà mình còn chưa sinh ra đâu, em đừng nóng vội chứ.”
“Lo trước bớt họa”
Quý Thanh Hồng còn định nói tiếp nhưng đã bị Cảnh Minh Hạo đè nặng bắt đầu thu thù lao công tác.
Mua đồ chơi cho bé Đậu Nành này, mởi giáo viên về dạy cho hai đứa nhóc này – toàn những chuyện quan trọng như vậy, nói thế nào cũng phải cᏂị©Ꮒ Quý Thanh Hồng không tám thì mười lần.
Cảnh Minh Hạo cười nhìn Quý Thanh Hồng rõ ràng đã mang thai con của hắn, bị dươиɠ ѵậŧ của hắn chơi rồi mà vẫn còn bộ dáng đặc biệt ngượng ngùng. Dươиɠ ѵậŧ bự hung mãnh xông vào, cắm lút cán. Hắn bóp eo anh, qυყ đầυ đỉnh vào điểm da^ʍ dùng sức nắc.
Có thể vấn đề nằm ở hoàn cảnh nên lần này Cảnh Minh Hạo cũng không duy trì được lâu lắm, chưa gì đã phun dòng tinh đặc sệt nóng bỏng vào bên trong thân thể Quý Thanh Hồng.
Được nghỉ ngơi, Quý Thanh Hồng thở dài nhẹ nhõm nghĩ thầm nếu ngày ngày đều có thể như vậy thì tốt.
Dươиɠ ѵậŧ mềm xuống rút ra xong, tiểu huyệt Quý Thanh Hồng không ngừng nhả ra chất lỏng sền sệt chảy xuôi. Nhưng chưa được bao lâu, chúng đã bị côn ŧᏂịŧ hung bạo dồn ngược vào trong.
Côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa lấp đầy thân thể Quý Thanh Hồng, không ngừng ra vào thọc rút bên trong hết lần này đến lần khác.
Chỉ trong nháy mắt Quý Thanh Hồng đã cạn lời, cuộc sống này chẳng tốt đẹp chút nào!
Nhưng mà đây cũng là lẽ đương nhiên, bởi hoàn cảnh có thể khiến Cảnh Minh Hạo bắn sớm cũng có thể làm hắn cương lại sớm.
Cũng may Cảnh Minh Hạo đưa Quý Thanh Hồng về nhà chủ yếu vẫn là muốn đưa anh về gặp ông nội một lần.
Quý Thanh Hồng vốn dĩ cho rằng gia đình lớn như nhà Cảnh Minh Hạo chắc chắn sẽ chẳng thể chấp nhận một người xuất thân bình dân như mình. Nhưng ngoài dự đoán, ông nội hắn lại đối xử rất tốt với anh, vừa thấy mặt đã tặng anh vòng tay gia truyền cho cháu dâu.
Cảnh Minh Hạo còn có những người anh em khác đã kết hôn nhưng ông nội không hề truyền chiếc vòng này cho các cháu dâu ấy mà chỉ đưa lại cho một mình Quý Thanh Hồng, bởi Cảnh Minh Hạo là người thừa kế duy nhất được ông chấp thuận.
Thật sự là những người anh em kia của Cảnh Minh Hạo… quá phế.
Một đám có năng lực thì thiếu đầu óc, có đầu óc lại chẳng có năng lực. Vốn dĩ sau khi Cảnh Minh Hạo phản nghịch không nghe lời, ông nội đã nghĩ đến chuyện bồi dưỡng cháu trai khác, đáng tiếc thay đứa có năng lực lại là đứa không màng tranh gia sản. Cả ngày chỉ muốn ăn nhậu chơi bời, làm một phú nhị lớn, à không, phú tam lớn tiêu dao – thế mới sướиɠ chứ, ai lại muốn sống vì sự nghiệp làm gì cho mệt?
Những kẻ có tâm tư tranh đoạt gia sản thì lại chẳng có miếng năng lực nào. Ông nội cầm tay chỉ việc mà dạy dỗ mấy đứa cháu ngu ngốc nhưng bọn họ đều vì lòng tham nhất thời mà làm rối tung mọi việc, cuối cùng còn phải để Cảnh Minh Hạo đi thu xếp tàn cục.
Cho nên cho dù Cảnh Minh Hạo có rời nhà đi rất nhiều năm đi chăng nữa thì vị chí gia chủ vẫn được giữ lại cho hắn. Nói trắng ra là vì mấy người anh em, thậm chí là cả chú bác của hắn – đều quá phế!

Bình luận

Để lại bình luận