Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

về phòng, lại không yên tâm gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm.
Lần này Minh Thiếu Diễm mở cửa rất nhanh, dì Trình cảm thấy mình có chút hoa mắt, trên môi Minh Thiếu Diễm mang ý cười.
Dì Trình cảm thấy không cần hỏi.
Thoạt nhìn hai chú cháu đều cao hứng, còn gì phải hỏi.
Bà nói này, đứa nhỏ Đường Đường này tuyệt đối không phải đứa vô tâm đâu, bây giờ có thể yên tâm rồi.
Đường Đường trở lại phòng, nhận được tin nhắn từ gia sư toán, Wechat của An Kiệt.
An Kiệt hỏi cô ngày mai có thời gian không, nói mấy ngày nay không có học, nếu chiều ngày mai rảnh, hắn sẽ qua dạy.
Đương nhiên có thể, Đường Đường nhanh chóng trả lời.
Giáo viên nguyện ý dạy, cô sao từ chối được.
Sáng ngày hôm sau, tưởng rằng Minh Thiếu Diễm uống rượu sẽ dậy muộn, không nghĩ tới hắn còn dậy sớm hơn cô.
Đường Đường vốn đang muốn pha cà phê sáng cho Minh Thiếu Diễm, nhưng bây giờ lại chậm rồi.
Nhưng Đường Đường vẫn đi pha cà phê, trên tay cầm cà phê, Đường Đường đột nhiên nghĩ đến chính mình sớm hay muộn cũng phải rời đi, thuận miệng nói với Minh Thiếu Diễm,
“Chú nhỏ, nếu không cháu dạy chú pha cà phê nhé.”
Dì Trình tưởng thiếu gia sẽ nói không, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm lại nói,
“Được.”
Sự việc phát triển ngày hôm qua nằm ngoài dự kiến của Minh Thiếu Diễm.
Vốn tưởng người cháu gái này không được, lại không nghĩ cô lại giúp hắn.
Năm Minh Thiếu Diễm chín tuổi, mẹ hắn qua đời, tình cảm của bố thì lạnh nhạt, trên đời này ngoại trừ dì Trình, Minh Thiếu Diễm không cảm thấy mình còn người thân.
Ngay cả khi Đường Đường quay về, Minh Thiếu Diễm cũng không cảm thấy gì.
Nhưng ngày hôm qua, Minh Thiếu Diễm đã nhận ra, hắn thật sự còn có một người thân.
Suốt từ khi chín tuổi, hắn ngoài ý muốn lại có cháu gái.
Hiện tại nhìn thế nào cũng thấy cháu gái mình thuận mắt.
Vì thế khi Đường Đường nói muốn dạy hắn pha cà phê, Minh Thiếu Diễm đang chuẩn bị đứng lên, chuẩn bị xem cách Đường Đường pha cà phê thì lại thấy Đường Đường nói,
“Về sau lúc cháu không còn ở đây nữa, nhỡ không có ai pha cà phê hợp khẩu vị của chú, chú nhỏ vẫn có thể tự pha cà phê uống, chính mình vẫn hiểu rõ khẩu vị của mình.”
Minh Thiếu Diễm lại có chút không muốn học.
Cái gì kêu về sau liền không còn nữa?
Chạy đi chỗ nào mà chẳng là cháu gái của Minh Thiếu Diễm?
Chả lẽ đã tính chuyện lấy chồng…
Bây giờ đã tính chuyện lấy chồng, bây giờ mới có 18 tuổi, 28 tuổi còn chưa muộn.
Vì thế Minh Thiếu Diễm một lần nữa cầm lấy tạp chí kinh tế tài chính,
“Hôm khác đi.”
Đường Đường chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Minh Thiếu Diễm lại đồng ý học, cho nên dù Minh Thiếu Diễm nói hôm khác học, căn bản nghe cũng không khác mấy.
9h sáng ăn sáng xong thì cô giáo đến.
Cô giáo mới hơn hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp lớn học hàng đầu liền đi dạy, tuy rằng tuổi trẻ nhưng dạy rất tốt, lớn lên còn xinh đẹp.
Tiến vào nhà cẩn thận nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, đang muốn cùng Đường Đường lên tầng thì Minh Thiếu Diễm đột nhiên nói,
“Học ở phòng khách đi.”
Hai người đều ngạc nhiên, Minh Thiếu Diễm cũng không ngẩng đầu lên nói,
“Không ai quấy rầy nên rất yên tĩnh, dì Trình đưa trái cây cũng tiện hơn chút.”
Cái này lý do thực gượng ép, nhưng Đường Đường chưa bao giờ từ chối Minh Thiếu Diễm, chính là có chút không nghĩ ra vì cái gì, cô giáo đang đứng bên cạnh vội nói:,
“Vậy ở phòng khách đi, ánh sáng càng tốt.”
Đường Đường theo bản năng nhìn giáo viên, thấy cô giáo đang e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường:???
Chuyện gì đang xảy ra đây???
Minh Thiếu Diễm không phải toàn bắt bẻ phụ nữ sao?
Tuy cô giáo lớn lên cũng rất ưu tú, nhưng không hẳn là đạt tiêu chuẩn của Minh Thiếu Diễm chứ…
Bất quá, chuyện này cũng thật không chừng.
Rốt cuộc cô cũng không hiểu, vì sao lại muốn học ở phòng khách.
Vì thế hôm nay cô giáo dạy địa càng ôn nhu, càng thêm tận lực, kết quả cả buổi sáng Minh Thiếu Diễm ở trong thư phòng, đến khi cô giáo đi về mới chậm rì rì đi xuống lầu.
Nếu thật sự Minh Thiếu Diễm có ý với cô giáo, điều này thật quá đáng.
Đường Đường cảm thấy đáng tiếc.
Minh Thiếu Diễm không có gì đáng tiếc, đi tới cầm lấy bài thi của Đường Đường,
“Chiều cháu học toán?”

“Vâng.”

“Cố gắng học tập tốt.”

“Vâng ạ.”
Đây lại là cuộc đối thoại nghèo nàn.
Thời gian nghỉ trưa qua đi, Jason tới mang theo một bàn học đặt trong phòng khách.
Chờ giáo viên toán học An Kiệt tới, Đường Đường ôm sách vở xuống tầng, chỉ vào cái bàn nói,
“Liền học ở chỗ này đi.”
An Kiệt nhìn Minh Thiếu Diễm ngồi trên sô pha không có ý rời đi.
Minh Thiếu Diễm:…
Hắn nơm nớp lo sợ lấy ra giáo án.
Khí thế của Minh Thiếu Diễm quá lớn, cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh mẽ, An Kiệt liền sợ hãi hắn, hiện tại Minh Thiếu Diễm ngồi một bên, vì thế càng luống cuống.
Đường Đường phát hiện ra là An Kiệt nói lắp, nguyên nhân là do Minh Thiếu Diễm.
Vì thế cô thương lượng cùng với Minh Thiếu Diễm,
“Chú nhỏ, chú không bận việc gì sao?”
Minh Thiếu Diễm:…
Chú nhỏ tận lực làm việc của môt người lớn tốt, không nói ra nhưng đều vì cháu mình, nhưng cháu mình một chút cũng không hiểu?
Như thế nào không nhìn ra chàng trai này có cảm tình với mình, không biết ngại?
Đường Đường thật không nghĩ ra.
Đại khái là trước đây người thích cô quá nhiều, nhiều hơn nữa cô cũng vậy.
Rốt cuộc Minh Thiếu Diễm cũng lên lầu, An Kiệt cuối cùng cũng thở nhẹ ra, chờ bóng dáng của Minh Thiếu Diễm biến mất, lúc này mới giống hôm trước, không dấu vết ngồi sát vào Đường Đường hơn.
“Chúng ta nghe giảng tiếp đi, tiếp tuyến…”
Nửa giờ sau Minh Thiếu Diễm xuống tầng, liền thấy giáo viên hận không thể dán chặt người lên người cháu mình, bước chân xuống lầu ngày càng lớn.
An Kiệt giật mình một cái, bút trong tay thiếu chút rơi xuống.
Minh Thiếu Diễm uống cốc nước, tự mình đưa cho Đường Đường một cốc rồi lại đi lên lầu.
Một giờ sau, Minh Thiếu Diễm lại xuống tầng, kết quả lại thấy hai cái đầu chụm thật gần, đột nhiên cảm thấy tay thật ngứa, nói chuyện với dì Trình một chút, vừa quay đầu lại thì thấy tay trái An Kiệt luồn ra phía sau của Đường Đường, tay phải cầm bút Đường Đường viết gì đó.
Từ sau lưng nhìn lại, Đường Đường quả thực giống như là bị ôm ở trong lòng.
Chú Minh không chịu nổi nữa.
Lập tức lên tầng gọi điện thoại, đổi giáo viên.
Jason ngạc nhiên, không phải tiểu thư nói An Kiệt giảng khá tốt sao?
“Ta không cảm thấy giáo viên thích học sinh là tốt.”
Jason trầm mặc một lát, nói
“Có khả năng An Kiệt có tình cảm, nhưng tiểu thư xinh đẹp như vậy, khẳng định không có…”

“Không được có tình cảm, đổi giáo viên nữ.”

“…
Vâng.”

“Cậu không có con gái, cậu không hiểu đâu.”
Đúng vậy, tôi không hiểu, Jason nghĩ thầm.
Đợi sau khi điện thoại tắt, Jason mới phản ứng lại.
Minh đổng không phải cũng không có con gái đi!
Cho nên, anh thì hiểu cái gì?
Đường Hân đến bây giờ cũng không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Hôm đó cô ấm đầu đi náo loạn với Đường Đường, chờ đến khi về nhà mới bình tĩnh lại, cắn cắn môi mở ra phần di chúc trên mạng kia.
Dù không học qua pháp luật nhưng trong giờ phút này Đường Hân cũng không thể lừa mình dối người bản di chúc này là giả.
Cha thật sự để lại bốn mươi phần trăm di sản lại cho Đường Đường, đây là sự thật, mà mẹ đã sớm biết chuyện này lại không nói cho cô, đây cũng là sự thật.
Đường Hân nắm chặt điện thoại, nước mắt yên lặng rơi xuống hốc mắt.
Thật ra cô nên sớm tin tưởng, tin cha để lại cho Đường Đường nhiều di sản như vậy.
Bởi vì khi cha còn sống, người cha thương nhất là Đường Đường mà không phải cô.
Cha thương Đường Đường như vậy sao có thể không để lại tiền cho Đường Đường, là do cô nhiều năm như vậy vẫn không muốn tin, vậy nên khi mẹ bảo đảm cô liền không chút suy nghĩ đã tin tưởng.
Nhưng là vì sao chứ?
Rõ ràng cô mới là con gái ruột của cha, vì sao cha đối với cô ta còn muốn tốt hơn cô?
Đường Đường không phải chỉ là một kẻ được nhận nuôi thôi sao?
Đường Hân đem mặt chôn trong đầu gối, nhớ tới ánh mắt trào phúng của các bạn học vừa rồi, lại nhớ tới hành động vây quanh che chở cho Đường Đường của bọn họ, trong lòng lại bốc lên cỗ hận ý không thể ngăn được.
Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng thương tâm, bỗng dưng cô nhớ tới câu nói ngày đó của Đường Đường.
Đường Hân đột nhiên trợn tròn mắt, khi xuống xe liền vội vội vàng vàng chạy vào trong nhà.
Mẹ Đường cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh ra chuyện này, bà còn cho rằng chuyện di chúc chỉ cần bà không nói, vị luật sư kia không nói thì chuyện này sẽ vĩnh viễn được chôn trong bụng, nhưng là hiện tại tất cả mọi người đều đã biết.
Hôm nay khi đến công ty, ánh mắt mọi người nhìn bà đều kỳ kỳ quái quái, em trai vội vàng chạy tới cho bà xem tin tức, lúc này mẹ Đường như bị sét đánh ngốc tại chỗ.
Lúc trước sau khi chồng mất đã để lại công ty cho bà, mẹ Đường uy phong nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy mất mặt như thế này, mất mặt đến mức bà thậm chí còn không dám đi xuống công ty.
Vội vội vàng vàng trở về nhà, lại gặp mấy bà già đang đánh bài ở lầu dưới, bọn họ đều mang bộ dạng âm dương quái khí mà nhìn bà.
Mẹ Đường tức giận đến xanh cả mặt, vài bước lên lầu mở cửa.
Đứa con gái vốn nên ở trường khóc sưng đỏ hai mắt, thấy bà đi vào liền gấp gáp vọt lên hỏi bà sao lại thế này.
Ở trước mặt con gái so với trước mặt người ngoài còn mất mặt hơn.
Mẹ Đường quẫn bách không biết nên giải thích như thế nào, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của con gái với bà,
“Mẹ, ngày đó Đường Đường có nói một câu.”
Nhắc tới Đường Đường, mẹ Đường hận đến ngứa răng,

Bình luận (0)

Để lại bình luận