Chương 375

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 375

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

115.1: Phiên ngoại: Từ nay về sau (Hạ).
[Cô nói nơi nào của hắn giống như một đứa trẻ, bất luận như nào đi nữa đối với chấp niệm của cô vẫn kiên nhẫn ngủ đông.]
[Sau đó, tôi mới một lần nữa nhận ra hắn.]
Lăng Tư Nam nhớ lại lời nói của tiểu cô cô hôm ấy nói với cô. Đứng ở trước tòa nhà văn phòng của trường học, ngửa đầu lên nhìn.
Thật hoài niệm.
Mười mấy năm trước thời điểm vẫn còn là học sinh, khuôn viên trong trường là nơi trú ẩn an toàn để cô và hắn tránh bố mẹ, cũng là nơi nảy sinh tình yêu của hai người.
Cô nhớ rõ đêm mưa ấy em trai vì cô mà che dù, bước ra khỏi những gợn sóng tối tăm.
Hắn nhớ rõ chiếc áo khoác đồng phục bị rơi trên sân, vị ngọt ở đầu lưỡi.
Cô nhớ rõ chính mình quỳ dưới phòng y tế khóc lớn, đợi chờ một bóng dáng xuất hiện bên cửa sổ.
Cuộc đời đã dài lại ngắn, những ký ức đó phảng phất như vừa mới ngày hôm qua.
Cuối cùng hạn sử dụng của tình yêu sẽ dài bao lâu, sẽ…. Nhạt dần theo thời gian sao?
“Ơ… Chị ơi.”
Một giọng nói do dự của một cô gái truyền đến tai cô, Lăng Tư Nam quay đầu đối diện với tầm mắt của cô ấy.
Giống như ngày hôm đó.
“A!” Cô gái chớp chớp mắt, “Ngày đó chị là người ở nhà ăn kia….”
Lăng Tư Nam cong môi: “Xin chào.”
Cô gái tràn đầy thanh xuân, nhìn qua rất thân thiện. Gương mặt tuy không phải quá kinh diễm nhưng hai bên má có lúm đồng tiền nhợt nhạt rất xứng với mái tóc dài. Đúng là kiểu dễ dàng thu hút ánh mắt của con trai. Cô ấy nhìn thấy Lăng Tư Nam liền thân thiện mà dựa vào bên người cô, nghiêng người hỏi: “Chị biết giáo sư Lăng có phải không, ngày đó tôi nhìn thấy bánh kem giáo sư Lăng mang đến đặt ở trên bàn.”
Lăng Tư Nam gật gật đầu, xem như thừa nhận.
“Tôi đã nói tôi đoán không sai mà!” Đối với phát hiện của chính mình cô ấy rất đắc ý, “Nào để tôi lại đoán xem, chị là…” Cô đánh giá Lăng Tư Nam từ trên xuống dưới một lúc… “Có phải chị là người thân của giáo sư Lăng không? ! Hai người giống nhau quá.”
Lăng Tư Nam giương mắt nghĩ nghĩ, “Theo một ý nghĩ nào đó… Phải không.”
Ý cười trên mặt của cô gái càng sâu, “Là chị em? Hay là anh em?”
Lăng Tư Nam chỉ mỉm cười, không ý kiến.
Cô gái thấy vấn đề của mình bị né tránh uyển chuyển cũng thức thời mà dừng lại. Cô lôi kéo Lăng Tư Nam ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, “Hiện tại Lăng giáo sư vẫn còn ở trên lớp, chúng ta cùng chờ, vừa hay tôi có thể cùng chị tâm sự một chút.”
“Cô biết rất rõ thời khoá biểu của hắn nha.” Lăng Tư Nam trêu ghẹo.
“Bởi vì dì nhỏ của tôi cũng dạy khoá này hơn nữa cũng rất quen thuộc với giáo sư Lăng.”
“Cô thích hắn sao?”
Câu hỏi bất thình lình này khiến cô gái ngây ngẩn cả người, sau đó ngượng ngùng lấy đầu ngón tay xoa xoa gương mặt: “…Ừm.”
Lăng Tư Nam tỏ ra bình tĩnh, lại hỏi: “Ngay cả khi hắn kết hôn cô cũng thích?”
Có lẽ do chịu ảnh hưởng bởi lời nói dịu dàng của Lăng Tư Nam, cô gái có thêm vài phần dũng khí: “Cái cảm giác thích này… Rất khó để thay đổi vì một lý do riêng nào đó đúng không? Nhưng tại sao chị cũng nói như vậy? Lăng giáo sư lần trước cũng gạt tôi là đã kết hôn, kết quả tôi đi hỏi dì nhỏ. Anh ấy chưa có kết hôn, hồ sơ trên trường học viết rõ ràng… Có lẽ anh ấy cảm thấy tôi vẫn còn là một học sinh…”
Ánh mắt Lăng Tư Nam hơi buồn bã.
Sau yên lặng ngắn ngủi, cô nhìn cô gái bên cạnh mình, nhận ra dường như cũng từng là thông điệp của chính mình.
[Cái cảm giác thích này… Rất khó vì một lí do nào đó mà thay đổi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cô gái nghe vậy quay mặt ra nhìn cô.
“Sẽ bởi vì một lý do nào đó mà không thích nữa, có lẽ không phải thật sự thích.” Lăng Tư Nam nhún vai: “Nhưng nếu hắn có thể cùng cô đối mặt với nhiều thử thách, nhiều dũng khí cũng đều không đáng… Cô tên, Vu Tri Viện đúng không?”
Vu Tri Viện kinh ngạc: “Tại sao chị lại biết tên của tôi?”
“Đây… cho cô.” Lăng Tư Nam dơ tay lên, đẩy tới một chiếc móc khoá có một đứa bé mắt to thật dễ thương, ngón tay lắc lư qua lại.
Cô ấy không thể tin được trừng to đôi mắt, giây tiếp theo ánh mắt dừng lại trên mặt Lăng Tư Nam: “Chị à… Sao nó lại ở chỗ của chị vậy?”
Lăng Tư Nam mím môi, cười nói: “Tin nhắn hôm qua cô gửi cho anh ấy người trả lời là tôi, người kêu cô tới đây hôm nay cũng là tôi không phải anh ấy.”
Nghe được những lời này, nháy mắt Vu Tri Viện có chút thẹn quá hóa giận, đứng lên nói: “Làm sao chị có thể…”
“Móc khoá này vẫn nguyên vẹn.” Lăng Tư Nam hơi ngửa đầu, “Chỉ có thể rơi một chiếc móc khóa còn chìa khóa thì lại không rơi, cô cũng thật lo lắng.”
Mặt Vu Tri Viện đỏ lên có thể nhìn được bằng mắt thường: “Tôi không phải…”
“Có hay không không sao cả.” Lăng Tư Nam cũng không muốn nghe, “Thứ này trả cho cô, về sau, cô chắc là không còn lý do gì để tìm hắn đi.”
Vu Tri Viện yên lặng cầm lấy móc khóa, quay đầu đi: “Lăng giáo sư vẫn chưa có kết hôn, vì sao tôi lại không thể tìm anh ấy.”
— Chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội.
Lăng Tư Nam đứng dậy, vỗ nhẹ chiếc váy bị dính bụi.
Ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào đáy mắt của Vu Tri Viện.
“Chúng tôi đã kết hôn ở Mỹ.”
Lăng Tư Nam dơ ra chiếc nhẫn hướng về phía cô ấy, “Chỉ là chưa có kết ở trong nước mà thôi.”


Lăng Thanh Viễn thu dọn đồ đạc xong, thời điểm từ toà nhà đi ra liếc mắt một cái liền chú ý đến bên cạnh bồn hoa có một bóng dáng quen thuộc.
Đã là Đông chí, cô mặc chiếc váy dài tới đầu gối, hai tay khoanh ở trước mặt, luồng khí trong miệng toả ra từng đợt sương trắng.
Hắn bước tới, cởi bỏ từng nút của chiếc áo khoác, giống như chim ưng mở ra hai cánh ôm lấy cô vào lồng ngực của chính mình, bao bọc.
“Chị đang đợi tôi?” Giọng nói của hắn mang theo chút sức nóng thì thầm ở bên tai.
Lăng Tư Nam ngẩng đầu nhìn cằm của hắn, “Em trai à, cậu thật chậm chạp a.”
Lăng Thanh Viễn nhướn mày, cười không ngừng, “Lúc nói với tôi, tôi đã nói rồi.” Hắn ôm lấy cô, “Tại sao lại đứng ở đây chờ, bị cảm thì phải làm sao?”
“Cậu không phải mỗi ngày đều nói tôi khờ sao, đồ ngốc sẽ không bị cảm mạo.” Lăng Tư Nam đứng dậy, tránh khỏi lồng ngực của hắn. Thấy hắn nhướng mày, cô mới ngượng ngùng mà ôm lấy cánh tay của hắn.
“Đừng có bất chấp tất cả như vậy, nếu ngốc cũng muốn ngốc có tôn nghiêm.”
“Hôm nay tôi nhìn thấy Vu Tri Viện.” Cô đột nhiên nói.
“Đúng không.” Lăng Thanh Viễn tùy ý lên tiếng, vươn tay ra hướng tới tay của cô: “Đưa cho tôi.”
Lăng Tư Nam đưa ra theo tiềm thức, đầu ngón tay hơi lạnh thoáng chốc truyền đến nhiệt độ thuộc về hắn, cô bất mãn: “Tại sao cậu lại không khẩn trương?”
Lăng Thanh Viễn nắm tay cô đi xuyên qua con đường toàn cây xanh, bước đi thong thả nhưng rất thích ý.
“Thật ra thì… Tôi cũng không nhớ rõ người tên như vậy là ai.”
“Chính là người đã ngồi trên xe của cậu, cậu còn lén lút đem tin nhắn của người ta xoá đi.” Lăng Tư Nam bĩu môi, “Cậu có phải có tật giật mình hay không? Thành thật nói mau.”
“À, cái đó.” Lăng Thanh Viễn không để ý, dơ tay sờ chóp mũi, “Lén lút có ích gì chứ, tôi nói cho cô ấy là không thấy đồ vật mà cô ấy muốn. Cô ấy không ngừng nhắn tin cho tôi, ngại cô ấy phiền cũng sợ chị suy nghĩ nhiều nên tôi tuỳ tay xoá.”
“Không trách tôi xem điện thoại sao a?”
“Xem đi mười mấy năm rồi vẫn hỏi cái vấn đề này, hay là phát hiện ra lương tâm rồi?”
“…” Cô tức giận đánh hắn một cái.
“Dù sao thì sau này cô ấy hẳn sẽ không tìm cậu.”
“Chị cho cô ấy bao nhiêu tiền vậy? Làm có sạch sẽ không?”
“Lăng Thanh Viễn cái người này tại sao không đứng đắn chút nào vậy…”
“Là vợ chồng đã lâu chị còn không biết sao.”
“Không nói cái này nữa… Hôm nay là Đông chí đó, cậu có biết không?”
“Muốn tôi về làm bánh trôi cho chị?”
“Cậu tha cho tôi đi…”
Bóng dáng hai người dần dần biến mất ở cuối con đường cây xanh.
Ngày 31 tháng 12, đêm giao thừa.
Quán cà phê hai tầng ở góc phố kia trải qua mười mấy năm biến đổi càng thêm giản dị tinh tế.
Buổi tối hôm nay, bên trong trang hoàng đèn đuốc sáng trưng để chào đón năm mới nhưng lại không có lấy một vị khách.
Ở cửa treo một tấm biển CLOSED, nhưng nhìn qua ô cửa kính vẫn thấy ở bên trong có người đi tới đi lui bận rộn không thôi.
“Không phải, món đó còn chưa có nướng xong, cậu đi bày đĩa ra bàn trước đi.”
“Vẫn chưa có tới hả? Thật là, cư nhiên dám đến trễ! Đợi chút nữa nhất định phải dạy hắn một bài học.”
“Nam Nam, cậu nhìn kìa nhìn kìa, bên ngoài tuyết rơi rồi a.”
Lăng Tư Nam bỏ chén đĩa trong tay xuống, nhìn về phía bóng đêm bên ngoài cửa kính. Trong không gian tĩnh mịch, những bông tuyết trắng sôi nổi rớt xuống nhân gian.”
Bông tuyết bay xuống thật nhanh, đáng tiếc không phải 5cm 1 giây a.
Đinh đinh đinh, tiếng chuông ở cửa thanh thúy vang lên.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa, một thân ảnh màu nâu nhạt đang bước từ ngoài cửa vào. Có lẽ nhìn thấy chính mình là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, giây tiếp theo nâng mắt lên cười nhẹ.
Bông tuyết từ ngọn tóc của hắn rơi xuống, hắn nhẹ phủi đi. Rõ ràng là một màn chật vật, nhưng vì là hắn mà rung động lòng người.
Lăng Tư Nam đứng tại chỗ nghiêng người, đối mặt với ánh mắt của hắn.
Thình thịch thình thịch.
“Cậu cuối cùng cũng tới rồi, Lăng thiếu gia!” Không biết từ đâu Cao Hàng chạy ra, dùng hết sức siết chặt cổ Lăng Thanh Viễn, đương nhiên hắn phải nhón chân một chút.
Dưới sự vui đùa ầm ĩ của người bạn cũ, Lăng Thanh Viễn cười nhẹ nhưng sáng đến loá mắt, trở tay kìm Cao Hàng vào khuỷu tay: “Lá gan lớn lên không ít, đáng tiếc thân thủ vẫn kém như vậy.”
35382

Bình luận

Để lại bình luận