Chương 378

Nó vắt chặt hung khí đang xâm lược mình, cắи ʍút̼ như muốn trả thù hành vi hung ác của anh ta, muốn cho anh ta tới phương cực lạc.
Cảm thụ được cơn co thắt vì cao trào của Hiểu Nhu, người đàn ông nhận thấy mình cũng đã đến cực hạn.
Anh ta giữ chặt Hiểu Nhu, đẩy mông mạnh hơn và với biên độ lớn hơn nữa.
Nhiều lần đâm mạnh vào điểm nhạy cảm nhất của cô, tiếng ngâm trầm thấp trước đó cũng biến thành tiếng gầm rú đầy càn rỡ.
“A ha… A ha…”
“A a a a a!”
Tiếng rống của đàn ông cùng tiếng thét của thiếu nữ chồng lên nhau, đan vào nhau thành một điệu nhạc da^ʍ dật trong đêm vắng.
Hiểu Nhu bị người đàn ông kia liên tục đâm chọc đến mức run rẩy phun nước không ngừng.
Mà người đàn ông nọ cũng điên cuồng thao cô thêm mấy phút như động cơ không biết mệt, hồi lâu sau mới không thể kìm giữ được nữa, phun trào toàn bộ tinh hoa vào sâu bên trong Hiểu Nhu.
Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nóng bỏng bắn sâu vào trong tử ©υиɠ Hiểu Nhu như dòng đạn.
Hiểu Nhu run người, cắn mạnh vào vai anh ta.
Quá đáng hơn là, anh ta vừa bắn ra lại vừa tiếp tục duy trì xung phong.
Dươиɠ ѵậŧ chưa kịp mềm hẳn càng nhiệt tình chui sâu vào trong lỗ nhỏ của thiếu nữ, như muốn nhồi dòng chất lỏng kia vào sâu hơn.
Đợi khi kết thúc, gã ‘đầy tớ’ mới đẩy ngã Hiểu Nhu trở về giường, rút cây dươиɠ ѵậŧ đã mềm nhũn ra.
Qυყ đầυ thoát khỏi miệng huyệt, một tiếng ‘phụt’ vang vọng, để lại cửa động há to không thể khép lại.
Hơn chục giây sau, nó liên tục hộc ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
Hiểu Nhu nằm vật trên giường, không còn đủ sức để động đậy.
Kêu la trong thời gian dài khiến cổ họng cô một tiếng ‘Nước’ thật nhỏ.
Người đàn ông đứng lên, rót một chén nước, mớm cho cô uống hết, rồi nhìn chằm chằm vào cặp môi đỏ tươi ướŧ áŧ, thèm thuồng liếʍ môi.
Anh ta cầm cây gậy thịt nằng nặng lúc này đã kịp giương lên lần nữa, chăm chú nhìn vào đôi môi xinh đẹp của Hiểu Nhu, thầm nghĩ, ngoài nước ra, anh ta còn có thể cho cô uống ‘thứ khác’ mà nhỉ.
Nghĩ là làm, anh ta từ từ tiến về phía Hiểu Nhu, tay giữ lấy đầu cô, mặc cho cô trợn tròn mắt tuyệt vọng và sợ hãi nhìn mình.
Đêm đó kéo dài thật dài…
Ký ức đứt đoạn tại đây, Hiểu Nhu giật mình choàng tỉnh, luống cuống và vội vã phủ lại tấm khăn lên bức họa.
Hò má ửng hồng, cô hấp tấp rời khỏi phòng vẽ mà chưa kịp tìm thấy ‘nguồn linh cảm’ mới nào cho mình.

Bình luận

Để lại bình luận