Chương 378

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 378

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

116.2: Phiên ngoại: Từ nay về sau (Kết thúc).
Rõ ràng là không khí hoà thuận.
Rõ ràng là sự vui vẻ.
Trong lòng tràn ra một cỗ chua xót lan tràn đến khắp người.
Cô thích đứa bé, nhưng cô càng sợ hãi.
“Chị à.” Giọng nói của Thanh Viễn không biết từ khi nào vang lên bên tai cô, “Lát nữa chúng ta về nhà sớm một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
Tay Lăng Tư Nam dừng lại.
[Tôi có thể làm một người bố tốt không?]
[Đối với chị con cái có ý nghĩa gì?]
Lăng Tư Nam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, buồn không nói ra lời.
Trong tầm mắt của hắn, mắt đào hoa cười khẽ, giống như ánh sáng, như đầu bài thơ.
Nhưng ôn hoà mà đi vào đêm đẹp.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyên Nguyên lúc nhỏ ôm chiếc xe đồ chơi dần hiện lên ở trong đầu.
[Chị ơi.]
Trong nháy mắt đó ảo giác như phạm phải sai lầm.
Sau đó cô luống cuống, như con chim sợ cành cong đẩy hắn ra, chính mình đi ra sau bếp.
Lăng Thanh Viễn nhìn bóng dáng hoảng loạn rời đi của cô, nhàn nhạt thu lại ý cười.
Cảm xúc trong mắt hắn mở ra phảng phất giống như mực, lại thấm vào rồi tiêu tán.
Sau đó hắn nhiều lần muốn tìm cô nói chuyện này nhưng đều bị cô uyển chuyển tránh đi.
Một lần như thế này, hai lần như thế này, đến lần thứ ba hắn thật vất vả mới tìm được lúc cô không bận rộn. Bỗng nhiên bị người khác ấn trở lại ghế dựa, đơn giản là có mấy người đề nghị muốn chơi ma sói. Thậm chí cô vì muốn trốn tránh hắn, lựa chọn mình ở bên ngoài, là quản trò.
Âm mưu là giết người sói.
Lăng Thanh Viễn chán ghét việc người giết sói là có nguyên nhân.
Như mọi người đều biết, trò chơi Ma Sói thường là cuộc chiến của những người có chức năng. Chính là kiểu tụ hội vào một đội hình, giết càng nhiều người có chức năng càng tốt.
Thật bất hạnh, hắn chính là người có chức năng ấy.
Người sói sợ hắn bỏ phiếu mà muốn giết hắn, nhà tiên tri cũng tiên tri ra hắn quá mạnh, dân thường đều cảm thấy hắn nguy hiểm muốn bỏ phiếu treo cổ hắn. Chị gái cố tình đứng ở trước bàn dài hòa mình cùng với mọi người cười, hoàn toàn không chú ý đến việc hắn thất thần.
Hắn chỉ muốn tìm vợ của mình nói mấy câu, khó khăn đến như vậy à?
Lợi dụng khe hở một ván kết thúc, thừa dịp hai người gặp ở WC, Lăng Thanh Viễn giữ cô lại một phen.
Lăng Tư Nam hoảng sợ, đôi mắt hạnh lấp lánh nước, ánh từ dưới lên trên.
“Cậu, cậu làm cái gì?”
Hắn dùng cánh tay vây lấy cô lại ở bức tường màu đỏ của quán cà phê, thấp giọng hỏi, “Trốn tôi?”
Cô chống lên ngực hắn, hơi ngửa đầu, “Không có.”
“Chị trốn ai cũng có thể trốn, nhưng trốn chồng chị thì có thể đi đâu, đêm nay không ngủ cùng một chiếc giường à?”
Lăng Tư Nam vô cùng tức giận: “Cậu có thể nói chuyện đứng đắn hơn được không?”
“Tôi thực sự nghiêm túc.” Thời điểm Lăng Thanh Viễn nói lời này thật sự rất nghiêm túc, hai con mắt khoá lấy cô nhìn không chớp mắt, chỉ một ánh mắt mà bắn thẳng vào đáy lòng cô, làm cô sợ hãi không dám động, “Nếu như tôi không đứng đắn, hiện tại ở chỗ này tôi có thể cùng chị…”
“Dừng dừng dừng.” Lăng Tư Nam vội che miệng hắn, “Cậu đang nói cái gì vậy? Nơi này là quán cà phê của chú Thịnh! Tất cả đều là người quen, hôm nay nếu cậu dám…” Cô nói được một nửa bỗng nhiên nhận ra đôi mắt trước mắt của hắn nhiễm ý cười.
“Cậu đùa tôi.” Lăng Tư Nam thoáng chốc hiểu ra, hơi bực mà buông lấy bàn tay đang che kín miệng hắn.
“Nhưng không nhất định…” Hắn lại nói, tuy rằng thời điểm nói là giả thiết uy hiếp, nhưng mà… “WC cách đây rất gần.”
Em trai Lăng Thanh Viễn có tiền án chồng chất.
“Tôi không có trốn cậu.” Cô nói sang chuyện khác.
“Cho chị thêm 10 phút.” Anh phớt lờ lời giải thích của cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, “Mười phút sau, chị thế nào cũng phải về nhà với tôi.”
“Bọn họ nói rằng muốn chơi một ván cuối cùng, chúng ta không thể làm hỏng cuộc vui của mọi người.” Nếu thiếu bọn họ sẽ không đủ người.
“Ồ?” Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu, “Tôi nói mười phút chị không tin?”
Lại một ván nữa bắt đầu, Lăng Tư Nam nhìn ba con sói A Thuỷ, Cao Hàng và Tiêu Tiêu chỉ vào hướng Lăng Thanh Viễn, đột nhiên hiểu rõ.
Hắn nói 10 phút, có nghĩa là suất diễn của hắn chắc chắn sẽ kết thúc trong vòng 10 phút, lần giết người đầu tiên và cuộc bỏ phiếu đầu tiên, đương nhiên là công cụ.
Cô xua xua tay với bọn họ, ý nói Lăng Thanh Viễn đã có bảo hộ cho lần giết đầu. Đây là một quy định bất thành văn khi sói giết người, trong một ván trò chơi người đầu bị giết vì là trò chơi thể nghiệm nên một ván này không thể trở thành đối tượng bị giết đầu.
Bọn Cao Hàng đành hậm hực thu hồi tay, chỉ sang Đoạn Thành Trình.
Đến lượt mở mắt của nhà tiên tri, ánh mắt Lăng Tư Nam đang chờ thân ảnh của nhà tiên tri đột nhiên thấy Lăng Thanh Viễn vẫy vẫy tay gọi cô.
Nhưng chờ Lăng Tư Nam đi về phía hắn mới phát hiện hắn không có mở mắt, cái này không thể hiểu được.
Theo bản năng cô lại nhìn một vòng, tầm mắt vừa lúc đụng phải Cố Đình.
Lăng Tư Nam có chút kinh ngạc nhìn Cố Đình đang nhíu mày, giờ phút này Lăng Thanh Viễn vẫn còn đang nắm ngón tay cô.
Có thể là do vấn đề trong quy tắc, thấy hắn kiên trì như vậy, Lăng Tư Nam không thể không đi qua.
Một bên cùng Cố Đình tiếp tục đối thoại về kiểm tra của tiên tri.
Lăng Thanh Viễn ở bên cạnh vẫn nhắm hai mắt như cũ, thậm chí cười trêu chọc. Nắm tay ý bảo cô cúi đầu nghe hắn nói.
Lăng Tư Nam cúi xuống.
Hắn dơ tay lên, như một động tác chậm ngón tay đặt vào đốt sống ở cổ của cô, kéo cô về hướng của mình.
Trong khoảnh khắc cô vẫn còn khiếp sợ, môi mỏng quen thuộc nhẹ hôn lên.
Môi lưỡi ướt át mang theo hơi thở xâm nhập, quấy ở trong miệng hơi hé của cô.
Tiếp cận, khẽ cắn rồi buông ra.
Lại tới lần nữa.
Chiếm cứ tầm nhìn của cô là lông mày và lông mi xám bóng của em trai.
Hắn hôn cô, lại cắn cô, còn cười trộm.
Độ cong của khoé miệng mang theo lông mi run rẩy.
Cô theo bản năng phát ra tiếng “Ưm.” Cổ như bị mắc kẹt, dư quang bên phải liếc nhìn về hướng Cố Đình.
Cố Đình đã bắt đầu xoa giữa mày.
“Đã xảy ra chuyện gì? Quản trò kiểm tra mọi người à?” Lưu Sảng ở bên cạnh cất giọng, “Tôi nghe thấy được ở phương hướng nào đó phát ra âm thanh kỳ quái là sao?”
“Quản trò không cần cấp cho người nào đó sự chăm sóc đặc biệt, muốn chăm về nhà chăm.” Diệp San San cũng ồn ào.
Cao Hàng cũng nhắm hai mắt cười haha, “Ở nhà chăm sóc kiểu gì chúng ta cũng đều mặc kệ, có thể chăm chín mười tám khúc cua cũng không thành vấn đề.”
Lăng Tư Nam thẹn thùng đánh vào bả vai em trai mình, nhưng sợ tiếng vang quá lớn vì thế lần đánh này phảng phất thành kiểu tình thú.
Cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, cô nhìn thấy trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh hốt hoảng của cô.
Hắn ngửa đầu, một đôi mắt trong sáng nhẹ nhàng nhíu mi.
Ánh mắt hướng lên trên cười giống như một thiếu niên phóng túng.
Cô đứng sững người ở nơi đó, ngực phập phồng.
Quá lớn gan.
Hắn.
Hắn buông tha cho cô, mí mắt hạ xuống, ngăn trở ánh mắt sáng quắc của cô như là con báo tuyết sắc bén chìm vào giấc ngủ yên.
Chỉ là đôi môi khép mở, không tiếng động nhả ra hai chữ…
Trừng phạt.
Cố Đình không ngoài ý muốn kiểm tra Lăng Thanh Viễn.
Đương nhiên hắn không phải cho nên tiểu Cố tổng nhắm mắt lại.
“Tiên tri nhắm mắt lại.”
Lăng Tư Nam vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, bởi vì Lăng Thanh Viễn mà tim đập ngày càng nhanh.
Nhưng nguyện vọng muốn né tránh hắn cũng không có thực hiện.
“Phù thuỷ mời mở mắt ra.”
Một đôi mắt lặng lẽ mở ra.
Ánh sáng nơi đáy mắt thức tỉnh, nhìn về phía cô.
Lăng Tư Nam bị sự nghiêm túc của hắn doạ sợ, chỉ với phù thuỷ là hắn tuyên bố Đoạn Thành Trình ở vòng đầu “bị giết.”
“Có dùng bình cứu không?”
Trong tình huống bình thường, người sói giết vòng thứ nhất thường là người đi ngang qua sân khấu. Ít có người dưới tình huống chưa cần phân biệt địch và ta mà dễ dàng sử dụng đặc thù công dụng chức năng của chính mình. Hỏi những điều này chỉ để nghe nhìn lẫn lộn chút thôi.
Nhưng ở thời điểm Lăng Tư Nam tính toán hỏi câu tiếp theo, thấy hắn lười biếng dựa đầu vào ghế gật đầu một cái với cô.
Lăng Tư Nam dùng ánh mắt của chính mình nhìn hắn để xác nhận rằng mình có nhìn nhầm hay không.
Anh cười như không, gật đầu.
“Bạn định dùng bình giết sao?” Sau khi nhanh chóng xác nhận, cô hỏi câu tiếp theo.
Ngón tay Lăng Thanh Viễn chống hàm dưới, không chút do dự chỉ phía Lưu Sảng đang ở bên cạnh.
Mắt thấy hắn hành động ngoài dự đoán, Lăng Tư Nam thiếu chút nữa hỏng mất. Trong vòng đầu tiên, hắn đã sử dụng hết khả năng đặc biệt của mình, thực sự không hiểu trong hồ lô của hắn bán những loại thuốc gì, hắn thực sự nghĩ gia đình mình sở hữu một hiệu thuốc?
Nhưng hắn không cho cô thời gian để nghi ngờ nhắm mắt lại ngay sau khi quyết định.
Chờ Lăng Tư Nam hốt hoảng xác định danh tính của người thợ săn, trong trò chơi trời đã sáng.
Dựa theo quy tắc của trò chơi phải bầu ra trưởng làng, ngoài ý muốn chính là lần này Lăng Thanh Viễn đã tranh cử chức trưởng làng.
Có lẽ là do có nhiều hơn Cố Đình một phiếu đó.
“Vòng này …” Lăng Tư Nam cụp mắt xuống, sợ rằng có thông tin gì đó được tiết lộ ra bên ngoài, “Người chết là … Lưu Sảng.”
Cô nghĩ mãi không ra, dĩ nhiên cô không để ý rằng vào lúc này, ánh mắt của Lăng Thanh Viễn đang nhìn xung quanh một vòng.
Chờ cô ngẩng đầu lên, cô thấy Cao Hằng cau mày và đôi mắt không ngừng ám chỉ với cô.
Lăng Tư Nam không hề dao động, yêu cầu Lưu Sảng để lại những lời cuối cùng.
Lưu Sảng hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tối hôm qua bên cạnh tôi có động tĩnh lắm. Có lẽ là giết tôi để diệt khẩu đi.”
“Không ngờ người đầu tiên chết lại được nói lời cuối cùng, Lăng thiếu gia có phải đã tính toán sai rồi không?”
Một trận cười vang.
Mọi người kết thúc một vòng tự nói về thân phận của mình, rốt cuộc cũng đến lượt Thanh Viễn.
Ngay cả Tư Nam, người vốn dĩ đang oán hận em trai mình, cũng không nhịn được mà nín thở, lực chú ý của hắn hấp dẫn.
Đầu ngón tay hắn gõ nhịp nhàng trên bàn, và sau khoảng hai giây im lặng, hắn mới thong thả ung dung mà mở miệng.
“Tôi giết cậu vì như vậy tôi có thể chìm xuống đáy của phiếu bầu.”
“Sói sao?” Đoạn Thành Trình kinh ngạc.
“Không phải các người đều nói tôi âm hiểm sao?” Anh nhếch môi cười, “Lần này tôi đến để làm sáng tỏ.”
Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững đặt trên người Cao Hàng: “Vòng này chọn Cao Hằng, vòng tiếp theo của A Thủy, vòng tiếp theo của Tiêu Tiêu, thợ săn chết cũng sẽ mang ba người bọn họ theo.”
Ba người bị điểm tên đều trợn tròn mắt phản đối.
“A.” Anh nhẹ giọng nói: “Nguyên nhân à?”
35382

Bình luận

Để lại bình luận