Chương 379

116.3: Phiên ngoại: Từ nay về sau (Kết thúc).
Lúc này, hắn nghiêng đầu, dùng hai ngón tay xoa xoa trán, hơi nheo mắt nói: “Tôi là phù thủy.”
“Thật ra, người chết tối hôm qua là Đoạn Thành Trình.”
Mọi người ồ lên.
“Rốt cuộc tôi có bảo vệ bảo hộ, tôi cứu người đó. Sau đó tuỳ tay mà sử dụng bình giết với những người có thể khiến tôi bị giảm đế vị, đúng lúc người ngồi cạnh Đoạn Thành Trình lại là Lưu Sảng. Người bình thường đều sẽ không nghĩ tới việc phù thuỷ lại sử dụng hết tất cả trong ván một như vậy cho nên sẽ cảm thấy đây là nỗi của quản trò. Cho nên khi quản trò tuyên bố người chết, trong nháy mắt nhóm người sói phản ứng… Đều thật xuất sắc.”
Trên mặt A Thuỷ, Tiêu Tiêu không dấu vết mà cứng đờ.
Lăng Tư Nam cũng không thể tưởng tượng mà chớp chớp mắt.
Tốc độ nói chuyện của Thanh Viễn bình tĩnh, là tiêu điểm của đám người luôn mang theo sự tự tin chắc chắn.
“Tôi tin rằng vòng đầu tiên tiên tri đã kiểm tra tôi, nếu như không có, đợt thứ hai có thể xác định Tiêu Tiêu. Nếu như tôi bị bọn họ giết tiên tri liền lãng phí một cơ hội kiểm tra người khác.” Cũng không biết cố ý hay vô tình, dư quang Lăng Thanh Viễn dao động nhìn về phía Cố Đình, “Nếu như không giết tôi… Thì vị trí trưởng làng hơn 1.5 phiếu bầu cũng không phải vô ích.”
Hắn nói làm cho những người trong nhóm sói như đứng đống lửa như ngồi đống than. Không sai, Lăng Thanh Viễn nói đều là sự thật. Làm một phù thuỷ không còn chức năng, hắn hiện tại không khác gì dân thường vô dụng. Giết hay không giết đã không còn quan trọng, nhóm người sói cũng biết là như vậy. Nhưng hắn là Lăng Thanh Viễn a… Vẫn là trưởng làng Lăng Thanh Viễn! Chuyện này như hắn quang minh chính lớn mà nói cho người sói biết hắn chính là mồi, rốt cuộc giết hay không các người nhìn rồi làm đi.
“Các người sẽ hoài nghi lời tôi nói, giả thiết còn một ‘phù thuỷ’ khác… Tôi nói là ‘ giả thiết’ thôi nha. Đêm nay có thể thử tới phản bác tôi bằng một lần cứu người, nếu không có thì sau đó cứ dựa theo trình tự tôi nói mà bầu phiếu. Ván này là Cao Hàng, ván sau A Thuỷ, ván cuối cùng Tiêu Tiêu. Nếu tôi may mắn không bị giết, nhà tiên tri hãy ra đi.” Hắn cũng suy xét tới việc bị người khác nghi ngờ rồi, liền tích nước mà nói cho xong, sau đó lại nhìn phía Lăng Tư Nam thỉnh cầu: “Mọi người mau chơi nhanh chóng đi, tôi còn muốn vội vàng giao lưu tình cảm cùng quản trò nữa.”
Cái! Gì! A! Lăng Tư Nam cùng hắn nhìn nhau sau đó vội vàng di chuyển đi.
Tim đập không ngừng.
Cái người này, thật là…
Ngay cả khi quang minh chính lớn lên, cũng vẫn nguy hiểm như vậy.
Tuy rằng vô sỉ không đi con đường thường, nhưng một ván này quả nhiên giải quyết nội bộ trong vòng mười phút.
“Lăng Thanh Viễn a Lăng Thanh Viễn. Cậu thật sự không hổ là người tàn nhẫn có thể bán đứng đồng đội của mình để cướp đầu người khi chơi đánh màu đạn.” Người sói vừa thất bại trong trò chơi này, Cao Hàng liền nhào lên tự tìm chết siết chặt cổ Lăng Thanh Viễn, “Tuỳ tay hạ độc người khác là cậu nghiêm túc sao?! Độc chết tiên tri thì phải làm sao bây giờ?”
“Tôi chính là nhà tiên tri.” Lăng Thanh Viễn nhún nhún vai, tuy rằng đang trả lời Cao Hàng nhưng ánh mắt lại ngầm nhìn về phương hướng của chị gái.
Nhưng mà tìm không thấy bóng dáng Lăng Tư Nam trong đám người.
Hắn hoảng loạng một chút.
Cũng chỉ một chút, sau đó, phía sau có người gọi hắn.
“Nguyên Nguyên về nhà đi.”
Đêm Giao thừa, bọn họ cuối cùng cũng không ở đến 12 giờ.
Rốt cuộc thì bên trong nhóm cũng đã có vài người thành lập gia đình, trong nhà còn có người đang chờ. Cho nên một đám bạn bè vui cười đùa giỡn đến mấy cũng không thể không tan tiệc.
Mọi người lưu luyến chia tay, lần gặp mặt tiếp theo cũng không biết đến khi nào.
Lăng Tư Nam mặc chiếc áo khoác thật dày, trên cổ là chiếc khăn quàng màu xanh đen ấm áp là quà tặng mấy năm trước cô đan tặng Thanh Viễn nhân dịp Giáng sinh.
Hắn ôm lấy cô.
Cô nép vào bên cạnh người em trai của mình, hai người đi cạnh nhau trong trời tuyết đang thưa dần của mùa đông.
Tuyết trắng xoá đã phủ lên thành phố như một tấm thảm, thời gian này không còn mấy người đi trên đường nữa.
Bọn họ đi đến chỗ rõ của sườn núi dài, phóng tầm mắt trông về phía xa xa có thể thấy pháo hoa trong thành phố.
Đó là.
Chục ngàn ngọn đèn dầu của các gia đình.
Cô đột nhiên đi lên trước, tiện đà bước chân dừng lại.
Bông tuyết nhẹ khẽ rơi ở thái dương của cô.
“Cậu muốn… Nói cái gì với tôi?” Cô cũng không quay đầu lại hỏi, hỏi ra những lời này phải trả giá dũng khí lớn, cô không nghĩ sẽ nhìn hắn.
Lăng Thanh Viễn ngẩn người.
“Về nhà rồi nói.”
“Nói luôn ở chỗ này đi.” Cô kiên trì, hơi nghiêng đầu, “Chúng ta đã đồng ý không đem oán niệm về nhà.”
“Vì sao lại có oán niệm.” Hắn đi qua ôm lấy Lăng Tư Nam vào lòng.
Lăng Tư Nam mím môi.
“Cậu có phải… Hối hận rồi hay không?” Thời gian dừng lại ngắn ngủi, cô cắn răng nói cho xong những lời này.
“Có rất nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi theo đuổi cậu, cậu lại muốn làm bố.” Cô càng nói lại càng chua xót, nhớ tới mười mấy năm này đủ loại lẻ loi của hai người. Nghĩ đến bây giờ, định mệnh không cho cô thứ đó, khó chịu đến nỗi tâm cũng kéo lên.
“Tại sao chị lại tự cảm giác như vậy, chị à?”
Lăng Thanh Viễn không nhịn được bật cười, dán lên gương mặt của cô, “Chị so với tôi lớn hơn hai tuổi, cũng chỉ hai tuổi.”
Cô không nói lời nào.
“Họ có trẻ cũng không phải chị, chị đã quên? Chúng ta có cùng một dòng máu.”
“Tôi là của chị, cả đời này đều là của chị.”
Lòng bị đóng băng bởi tuyết mùa đồng dần dần tan rã.
“Về việc… Làm cha…” Hắn cố tình kéo dài ở âm cuối.
Lăng Tư Nam dựng lỗ tai lên.
“Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tất cả, nhưng tôi biết chị muốn có một đứa con.” Hắn xoay người cô lại và bắt cô đối mặt với hắn, “Đúng không?”
“Tôi không …” Giọng điệu phản bác của Lăng Tư Nam ngày càng yếu đi dưới mắt anh, và cuối cùng biến thành từ “Có”.
Cô muốn có một đứa bé.
Muốn có một, con của cô và Thanh Viễn.
Nhìn nó gọi bố mẹ, nhìn nó lớn lên từng ngày dưới sự che chở của họ.
Nhưng cô biết rằng không thể, vì cô không muốn sống vô trách nhiệm như bố mẹ mình.
“Vậy thì sinh một đứa bé.”
“Không thể!”
“Suỵt.” Ngón tay dài ấm áp của hắn dừng bên môi cô: “Nghe tôi nói.”
“Tôi có một người bạn… Là nhà sinh vật học.” Lăng Thanh Viễn nói: “Đại khái vào mấy tháng trước, anh ấy có nói cho tôi. Bọn họ đang bí mật nghiên cứu về thực nghiệm gen di truyền hạng nhất, cần đối tượng thử nghiệm.”
Lăng Tư Nam cũng không có nghĩ tới phương hướng của cuộc trò chuyện này.
“Từ gen chung lựa chọn tổ hợp gen tối ưu, ưu hoá gen để tránh di truyền bệnh tật.”
“Loại nghiên cứu này đã sớm tồn tại, nhưng vì không phù hợp với luân lý cho nên mặc dù tiến hành cũng chỉ có thể làm ở trong tối.”
“Thật ra nghiên cứu đã thành công, nhưng có một chút phỏng đoán yêu cầu cần có duy trì thực tiễn cho nên cậu ấy mới nghĩ đến tôi.”
Giờ phút này trong lòng cô vừa mừng vừa sợ.
Nhưng theo sát đến chính là sự sợ hãi.
“Chị không cần trả lời ngay bây giờ đâu, tôi biết chị cần một chút thời gian để tiếp thu.” Lăng Thanh Viễn sờ sờ mái tóc bị phủ đầy tuyết của cô, “Rốt cuộc thì tôi cũng suy nghĩ mấy tháng nay.”
Hoá ra lại là mấy tháng…
“Chị biết không…”
“Tôi cũng không cho rằng con cái là nền tảng của một gia đình hoàn chỉnh.”
“Nhưng nếu có con cùng Nam Nam.”
“Tôi muốn.”
Tuyết bay tán loạn, ánh đèn đường chiếu rọi xuống giống như sân khấu bế mạc lấp lánh ánh kim.
Lăng Tư Nam bỗng dưng cúi đầu, bụm mặt nức nở.
Rất lâu sau, cô vùi đầu ở trong ngực hắn giống như một con mèo con yên tĩnh.
Có vẻ như đã tới 12 giờ.
Dưới những khung nhà phía xa xa, những chùm pháo hoa như những sinh mệnh mới bay về phía chân trời, bắt mắt sặc sỡ.
Cô ngửa đầu nhìn thẳng hắn.
Tựa như hạt bụi trở về với đất, giống như lá rụng dung nhập vào bộ rễ, như mạch máu hợp vào làm một.
Tàn khuyết một nửa cũng sẽ bởi vì đối phương mà được lấp đầy hoàn chỉnh.
“Nguyên Nguyên.”
“A?”
“Quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt của cô.
“Chỉ có em.”
“Là bến bờ của tôi.”
[Phiên ngoại: Từ nay về sau – Kết thúc]
* * *
35382

Bình luận

Để lại bình luận