Chương 38

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 38

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô vươn tay đưa trả thuốc cho cậu ta.

“Cậu cầm lấy đi “

Giọng nói của cô còn lạnh hơn cả ánh mắt. Nhưng khi bốn chữ đó rơi vào trong lòng Lâm Dược, cậu ta lại cảm thấy nóng bỏng.

“Sao vậy?” Cậu ta chớp mắt, khuôn mặt tràn đầy sự ngây thơ và vui sướng.

“Tôi đã khỏi bệnh rồi nên không cần nữa.” Ánh mắt cô vẫn không dao động nhiều, thậm chí trong giọng điệu còn có chút mất kiên nhẫn

Lâm Dược nói: “Nhưng để lần sau cậu có thể dùng được mà. Tớ nghe trên TV nói rằng gần đây thời tiết chuyển mùa thường xuyên xảy ra cảm cúm đấy, lớp tớ có vài người bị ốm phải nghỉ học rồi kìa.”

Bùi Gia Mạt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt dần dần bộc lộ bản chất ngốc nghếch, nhất thời cô mất hết hứng thú nói chuyện với cậu ta, cô cúi đầu xuống không thể giấu được vẻ khinh thường trong mắt.

“Tốt hơn hết cậu nên giữ nó cho riêng mình đi. “

Lâm Dược ngăn cô lại: “Sức khỏe của tớ tốt lắm, tớ chưa từng bị bệnh đâu. Bác sĩ gia đình của tớ nói rằng ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy ai có thể chất tốt hơn tớ đấy!”

Khi gió lạnh thổi qua ngoài hành lang, Bùi Gia Mạt cau mày, đầu óc cô chóng mặt đau nhức yếu ớt vì nghe quá nhiều điều vô nghĩa.

Cô trực tiếp nhét thuốc vào tay Lâm Dược, “Cầm đi.”

Chàng trai cao lớn cầm thuốc trong tay, đứng bất lực trong gió lạnh.

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không thích cậu.” Cô chỉ đơn giản giải thích những lời cô nói, đỡ hơn để cậu ta không hiểu tiếng người mà tiếp tục nói đông nói tây với cô.

Không đợi cậu ta trả lời, cô xoay người rời đi.

Nhưng giây tiếp theo, cổ tay cô đột nhiên bị cậu ta tóm lấy.

Cô quay lại nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt trong trẻo, dịu dàng ấy chỉ vì cái nhìn chăm chú của cô lại hiện lên ánh cười.

Đó là một chú chó con vẫn rất vui vẻ ngay cả khi bị từ chối.

Im lặng một hồi, cô sửng sốt một chút, để cậu ta nắm lấy cổ tay mình, mỉm cười nói: “Bùi Gia Mạt, hôm nay cậu thật xinh đẹp.”

=> Thằng này cuồng ngược hay sao ấy :))))

Gần đây, trước sự “nhiệt tình” của Lâm Dược, Bùi Gia Mạt đã bị quấy rầy đến mức phải trốn trên sân thượng để hóng gió sau giờ học, không ngờ lại gặp phải cảnh này.

Khi đi qua ngã rẽ cầu thang, cô nhìn thấy Cố Quyết bị một nữ sinh chặn lại ở lối thoát hiểm tầng tiếp theo.

Vào một ngày rất lạnh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang mặc váy dài đến đầu gối, đầu gối bị gió thổi ửng hồng, cô gái ngẩng đầu lên nhìn Cố Quyết bằng ánh mắt đỏ bừng.

Không biết cô ta nói nhỏ gì với anh.

Đột nhiên cô ta cúi xuống, đưa ra một cái gì đó.

“Đàn anh, mong anh nhận ạ.’’ Giọng nói đột ngột cất lên run rẩy rất thích hợp với sự hồi hộp của lời tỏ tình,

Khi cô ta cúi đầu xuống, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.

Dù nhìn thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn là một cô gái dễ thương.

Cố Quyết có lẽ hiếm khi gặp phải tư thế tỏ tình như này, anh đứng tại chỗ mặt không biểu cảm, như vẫn đang tiêu hóa tin tức này.

Trong sự im lặng chết chóc, ánh mắt của Bùi Gia Mạt rơi vào thứ cô gái đang cầm trên tay.

Cô âm thầm siết chặt hàm.

Thư tình.

Rất tốt.

Còn màu hồng nữa.

Một số cảm xúc không thể kiểm soát đang nhanh chóng bừng lên trong lòng cô, như thể nó sắp nổ tung.

Ghen tuông xen lẫn oán giận.

Cô khó có thể kiểm soát được bản thân.

Ngay lúc Cố Quyết giơ tay lên, chuẩn bị nhận thư tình.

Tiếng đóng sầm cửa trên mái nhà đột nhiên vang lên.

Đàn em bé nhỏ dễ thương đột nhiên sợ hãi, nhanh chóng nhét bức thư vào tay Cố Quyết rồi chạy xuống lầu mà không quay đầu lại.

Trong ánh sáng lạnh lẽo của mùa thu, Cố Quyết ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Gia Mạt từ trên sân thượng đi xuống.

Ánh mắt cô lướt qua anh.

Nhìn từ trên xuống dưới.

Khóe miệng Cố Quyết mím chặt một lúc.

Cảm giác đó lại đến.

Bình luận (0)

Để lại bình luận