Chương 38

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 38

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tên chó chết nhà anh! Tôi cho phép anh tùy tiện bắn vào trong người tôi à?”
Gương mặt người đàn ông hiện lên vài ba tia tử khí, ánh mắt hắn u ám nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình: “Lục Hiểu Dư, sống trong nhung lụa quá nhàn rỗi nên muốn chết rồi phải không?”
Cô trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng ra từng chữ một cách đầy căm phẫn: “Có chết tôi cũng sẽ mang anh theo cùng!”
Tống Ngụy cong môi cười nhạt, ánh mắt hắn lướt qua những dấu hôn còn ẩn hiện trên vùng da thịt trắng nõn của cô. Tâm trạng tồi tệ của hắn cũng nguôi ngoai đi được vài phần.
“Tắm rửa xong rồi xuống nhà ăn cơm.” Hắn nâng tay bắt lấy cánh tay đang giãy giụa của cô, mi tâm khẽ nhíu lại: “Đừng có được nước làm tới. Cái mặt này của tôi không phải là thứ để cho em trút giận.”
Cô hung hăng giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, liên tục tuôn ra những lời mắng chửi thậm tệ: “Con mẹ nó! Anh hết chỗ để xả tinh rồi hay sao? Tôi là cái bồn chứa tinh trùng của anh chắc? Mắc cái giống gì mà lại bắn tinh vào bên trong người tôi hả?”
“Bắn vào trong thì có làm sao đâu?” Hắn nhíu mày hỏi lại, giọng điệu thản nhiên đến đáng ghét.
“Không làm sao sao anh không tự bắn ra ngoài đi?” Cô vặn lại, giọng điệu đầy mỉa mai.
Bị cô dồn dập chất vấn đến mức nghẹn họng, sắc mặt người đàn ông dần trở nên méo mó đến khó coi. Hắn bỏ tiền ra mua người về chỉ để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân, không những bị cô cấm dục triền miên, bây giờ lại còn bị chửi bới thậm tệ chỉ vì lỡ xuất tinh vào bên trong cô sao?
“Gắt gỏng cái gì chứ? Bắn vào trong thì đã sao? Cùng lắm thì là mang thai…” Cơ miệng hắn tức khắc cứng đờ lại. Đừng nói là ai khác, đến chính bản thân hắn nghe xong còn cảm thấy có gì đó không ổn.
Mang thai? Đây nào có phải là từ ngữ mà hắn có thể tùy tiện nói ra vào lúc này?
Lục Hiểu Dư thấy hắn không còn phản ứng gì nữa, đôi môi mỏng của cô càng lúc càng khinh khỉnh cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
“Ngài Tống, lần sau hành sự xin nhớ dùng bao cao su che chắn cẩn thận, đừng có giở cái thói chơi trần trụi như vậy nữa. Tôi không thích phá thai, cũng không hề có nhu cầu phải sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp.”
Lời nói vừa rồi của cô như chạm đến giới hạn cuối cùng của người đàn ông, mi tâm Tống Ngụy nhăn nhúm lại thành một đoàn. Hắn lạnh lẽo nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình: “Tôi có kêu em phải uống thuốc tránh thai sao? Có mượn em phải đi phá thai à?”
Không kêu cô uống thuốc? Cũng không mượn cô phải đi phá thai? Ha… là ai hai năm về trước đã dõng dạc tuyên bố rằng không bao giờ mong cô có thai chứ?
Lục Hiểu Dư giữ vẻ mặt ảm đạm, cô biết rằng đay nghiến lại chuyện quá khứ chỉ tổ làm cho bản thân mình thêm đau đớn tổn thương. Cô cũng thôi không muốn nhớ tới những chuyện đó nữa, chỉ đành lặng lẽ thu tay về. Dù sao thì cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, đợi cho hết 8 ngày còn lại sau đó liền có thể trở về nhà của mình.
“Buông tôi ra.” Cô nói, giọng điệu lạnh lùng.
Tống Ngụy không hề có ý định để cho người kia trốn thoát dễ dàng như vậy, lực tay hắn ngày một siết chặt dần: “Sao lại không có phản ứng gì vậy?”
“Muốn tôi phải phản ứng cái gì chứ?” Cô hỏi ngược lại.
“Chuyện mang thai con của tôi.” Hắn đáp, giọng điệu chắc nịch.
Cô trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Người khôn ngoan thì không nên nói năng bậy bạ. Nếu như ngài Tống không thể nói ra được câu nào cho ra hồn người, thì tốt nhất là nên ngậm chặt cái miệng của mình lại đi.”
“Dư Dư, tôi muốn em mang thai đứa con của tôi.” Hắn nói, giọng điệu đầy kiên quyết.
“Đi mà tìm người khác sinh cho anh ấy. Tôi không rảnh.” Cô đáp trả không chút do dự.
Người đàn ông đắc ý nhướng mày: “Em nghĩ rằng mình có quyền lựa chọn sao?”
“Có hay không thì cứ thử đi rồi sẽ biết.” Cô còn khinh khỉnh nói thêm: “Ép buộc tôi phải mang thai con của anh sao? Anh tưởng rằng nó sẽ được toàn vẹn ra đời chắc?”
Mi tâm hắn khẽ đanh lại, giọng nói mặn nhạt không rõ ràng: “Cô có ý gì?”
“Ý gì sao? Ha…” Lục Hiểu Dư cười khẩy một tiếng, hốc mắt cô đỏ rực lên những tia máu căm hận: “Ngài Tống cứ thử làm cho tôi có thai xem sao. Xem xem tôi sẽ làm gì với nó. Ách!!”
“LỤC HIỂU DƯ!” Hắn tức giận quát lớn, dùng sức ném thẳng cô xuống chiếc giường lớn. Hắn tấn công giữ chặt lấy tay chân cô không chút thương tiếc, giọng nói đầy tức giận: “Em dám giết chết con của tôi sao?”
“Đừng nói là một đứa trẻ còn chưa thành hình thành dạng, đến cả anh tôi còn dám giết!” Cô đáp trả không chút sợ hãi.
Tống Ngụy tức giận đến cực điểm, lực tay hắn siết ngày một lớn hơn. Đôi đồng tử u ám của hắn co lại, hắn căm phẫn gằn giọng ra từng chữ một: “Tống Ngụy tôi rốt cuộc đã chọc trúng em ở điểm nào, là ai đã khiến cho em căm hận tôi đến mức độ đến cả một đứa trẻ vô tội em cũng nỡ lòng xuống tay sát hại?”
“Hỏi thừa! Anh đã từng thấy ai muốn mang thai đứa con của kẻ thù bao giờ hay chưa?” Cô hỏi ngược lại, giọng điệu đầy chua chát.
Yết hầu của người đàn ông dần trở nên khô khốc đến lạ thường, đến cả một cái cử động nhẹ nhàng cũng cảm thấy râm ran đau âm ỉ.
“Em… Con mẹ nó… thứ phụ nữ độc ác…” Hắn gục đầu xuống hõm vai mềm mại của Lục Hiểu Dư, tâm trạng hắn lúc này phức tạp đến lạ thường.
Hắn thua rồi, hắn sớm đã thua một cách hoàn toàn rồi. Có điều hắn đã thua từ giây phút nào, chính bản thân hắn thật tâm cũng không hề rõ ràng. Thua từ cái lúc cô bước chân vào Bạch Viện? Hay là vào cái lúc hắn chạy đôn chạy đáo khắp siêu thị chỉ để tìm mua băng vệ sinh cho cô? Hoặc cũng có thể là vào cái ngày định mệnh hắn gặp lại cô sau hai năm xa cách, khi hắn nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn đầy sợ hãi đó của cô, trái tim hắn dường như đã thắt lại vì đau đớn.
Không sai. Hắn yêu cô, hắn thừa nhận rằng hắn thật sự đã yêu cô gái nhỏ này mất rồi.
Có điều…
“Em đi đi. Tôi cho phép em rời khỏi Bạch Viện trước thời hạn đã định, đổi lại em phải trốn chạy tôi cho thật kỹ vào, tuyệt đối đừng bao giờ để cho tôi bắt gặp được em thêm một lần nào nữa. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ chặt gãy đôi cánh của em.” Hắn nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa nỗi đau đớn khôn cùng.
Lục Hiểu Dư tỉnh dậy, kỹ lưỡng nhìn lên trần nhà quen thuộc. Đến khi chắc chắn được rằng đây chính là trần nhà nơi mình đang sinh sống, cô mới yên tâm ngồi dậy.
Cũng đã được một tuần kể từ khi cô rời khỏi Bạch Viện, ấy vậy mà trong tâm trí cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi chuỗi ngày dài sinh sống ở nơi đó. Ám ảnh nhất vẫn là hình ảnh gương mặt bất lực, buông xuôi tất cả của người đàn ông kia vào cái ngày cô rời đi.
“Ring… ring…” Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô liếc mắt nhìn sang màn hình điện thoại đang sáng lên, nhìn thấy tên người gọi là Giang Vũ. Cô chần chừ lưỡng lự một lúc lâu rồi mới quyết định nhấn nút nghe máy.
“Anh gọi cho em có việc gì không?” Giọng cô có chút mệt mỏi.
“Em có đang ở nhà không? Bà nội có nhờ anh mang một ít đồ ăn cho em.” Giọng Giang Vũ ở đầu dây bên kia vẫn dịu dàng như mọi khi.
“Anh đang đứng ở dưới nhà em rồi phải không?” Cô hỏi, giọng điệu có chút đoán chắc.
Giang Vũ không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi “ừm” một tiếng đáp lại lời cô.
Lục Hiểu Dư thở dài một hơi, đưa tay lên chải vội lại mái tóc rối bù của mình. Cô nhẹ giọng nói vào điện thoại: “Anh đợi em một lát nhé.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận