Chương 38

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 38

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bức di ảnh trong ngăn kéo
Những ngày sau đó là địa ngục trần gian.
Tưởng Hân bị giam cầm đúng nghĩa. Căn hộ nhỏ của cô biến thành một nhà tù sang trọng. Kỷ Thừa vẫn đi dạy, nhưng anh luôn về nhà đúng giờ ăn trưa và tối. Anh mang về cho cô những món ăn ngon nhất, những cuốn sách hay nhất, nhưng tuyệt nhiên không có chìa khóa.
Cô trở nên hoảng loạn. Cô bắt đầu giãy giụa. Sợi xích sắt cọ xát vào da thịt cô. Đầu tiên là vết hằn đỏ, rồi trầy xước, và cuối cùng là rớm máu. Mắt cá chân cô sưng vù, tấy đỏ.
Tối hôm đó, Kỷ Thừa trở về, nhìn thấy vũng máu nhỏ thấm ra ga giường, cơn thịnh nộ của anh bùng lên. Nhưng không phải với cô, mà là với chính sự bướng bỉnh của cô.
“Em đang làm cái quái gì vậy? Em muốn tự làm mình tàn phế sao?” Anh gầm lên, vội vã đi tìm hộp y tế.
Anh lục tung các ngăn tủ, sự bực bội hiện rõ trên mặt. Tưởng Hân co rúm trên giường, sợ hãi nhìn anh.
Anh giật mạnh ngăn kéo cuối cùng dưới tủ TV. Một khung ảnh màu đen rơi ra.
Kỷ Thừa khựng lại. Anh nhặt khung ảnh lên. Đó là một bức di ảnh. Người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt rất giống Tưởng Hân, hiền hậu và đượm buồn.
“Đây… là mẹ em?” Anh ngẩng lên, giọng nói bỗng trở nên ngập ngừng.
Tưởng Hân nín bặt. Cô gật đầu.
“Chuyện… xảy ra khi nào?”
Cô cắn chặt môi, nước mắt lại ứa ra. “Một tuần… trước kỳ thi đại học.”
“Choang!” Hộp băng gạc trên tay Kỷ Thừa rơi xuống đất.
Anh đứng chết trân. Năm năm qua, anh đã tưởng tượng ra hàng ngàn lý do. Cô chê anh, cô có người khác, cô chán anh. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Cô không bỏ rơi anh.
Cô đã mất tất cả.
Anh ngồi sụp xuống mép giường, cảm giác tội lỗi ập đến như một cơn sóng thần. Anh vươn tay, lần đầu tiên sau chuỗi ngày giam cầm, giọng anh run rẩy: “Tại sao… tại sao em không nói cho anh?”
Tưởng Hân không trả lời. Cô chỉ khóc. Tiếng khóc uất nghẹn bị dồn nén suốt năm năm trời.
Kỷ Thừa chậm rãi, cẩn thận tháo sợi xích ra khỏi cổ chân cô. Anh vứt nó vào một góc. Anh lấy bông gạc, dịu dàng sát trùng vết thương cho cô.
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Một lúc lâu sau, anh ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng không phải vì giận, mà vì đau. “Em vẫn chưa chịu nói thật, đúng không?”
Anh nắm lấy vai cô, lắc mạnh. “Em có biết năm năm qua anh sống thế nào không? Anh lật tung cả thành phố lên tìm em! Anh đã nghĩ em chết rồi! Anh đã nghĩ em phản bội anh!”
“Mẹ tôi mất!” Tưởng Hân cũng gào lên, cô túm lấy tóc anh, giật mạnh. “Người thân duy nhất của tôi mất rồi! Tôi không còn gì cả! Tôi biết nói với anh cái gì? Tôi phải làm sao đây?”
“Em có thể dựa vào anh mà!” Anh quát lại. “Tại sao em lại chọn cách biến mất? Tại sao lại hành hạ anh bằng cách đó? Em có biết làm vậy là ích kỷ lắm không?”
“Anh nói tôi ích kỷ?” Cô bật cười cay đắng. “Vậy anh thì sao? Anh trói tôi, anh cưỡng hiếp tôi, anh không ích kỷ sao? Đồ khốn nạn!”
Cô vừa đánh vừa chửi. Kỷ Thừa ôm ghì lấy cô, để mặc cô trút giận. Anh chợt nhớ lại lần ở vùng cao, anh đã lỡ lời chửi thề. “Bạn tốt, con mẹ nó!” Và cô đã nổi điên lên, túm tóc anh.
Phải rồi. “Mẹ”. Đó là vết thương lòng lớn nhất của cô. Và anh đã vô tình chà xát lên nó.
Anh ôm cô, vùi mặt vào mái tóc cô, giọng nói khàn đặc. “Hân Hân… anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi.”
Anh xin lỗi vì đã không ở bên cô lúc cô cần anh nhất. Anh xin lỗi vì đã hiểu lầm cô. Và anh xin lỗi… vì những gì anh vừa làm.
“Nhưng,” anh siết chặt vòng tay, “anh sẽ không để em đi nữa. Dù em có hận anh, dù phải giam cầm em, anh cũng tuyệt đối không để em biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nào nữa.”
Anh đã hiểu lý do, nhưng sự chiếm hữu của anh không vì thế mà giảm đi. Nó chỉ càng trở nên điên cuồng hơn. Anh đã để mất cô một lần vì số phận. Lần này, anh sẽ chống lại cả thế giới để giữ cô lại.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận