Chương 382

118.1: Ngoại truyện: Thời gian có người (1)
Buổi sáng vốn dĩ có một tiết học nhỏ, nhưng Lăng Tư Nam đã xin nghỉ để trở về thành phố.
Mấy người bạn trong ký túc xá trêu chọc cô: “Lý đầu to thù dai lắm đấy, nếu cậu xin nghỉ thế này thì rất có thể sẽ bị nhớ mặt suốt cả học kỳ.”
Lăng Tư Nam soi gương nhìn bộ quần áo mình mặc hôm nay, khẽ cười: “Nếu như hôm nay tớ không nghỉ thì sẽ bị nhớ cả đời mất.” Dù sao thì chắc trên đời này không có người nào thù dai như hắn đâu.
Cô gái trong gương xinh đẹp điềm tĩnh, lông mày rõ nét, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, màu môi tự nhiên, cả người toát ra hương vị ngọt ngào.
Du Nhất Phỉ tấm tắc khen ngợi: “Cậu thế này là đang định gia nhập vào nhóm học sinh cấp ba à? Sợ cậu bạn trai nhỏ tốt nghiệp xong thì chia tay với cậu sao?”
Lăng Tư Nam lấy túi xách, quay đầu nhìn Du Nhất Phỉ: “Tớ tốt nghiệp được một năm rồi, nếu bạn trai muốn chạy thì đã chạy từ lâu rồi. Cậu cũng nên học tập một chút, trở thành một người xinh đẹp thì thời khắc quan trọng có thể nắm được lòng người.”
“Thời khắc quan trọng nào?” Mạnh Vân Vân ngồi trên ghế, quay đầu lại hỏi.
“Tốt nghiệp trung học.”
Đúng vậy, hôm nay là ngày nam sinh mười bảy tuổi Lăng Thanh Viễn tốt nghiệp trung học.
Mỗi năm trường Thanh Hà sẽ tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp long trọng, như năm Lăng Tư Nam tốt nghiệp thì nhà trường giăng đèn kết hoa, hoành phi treo cao, chào mừng các học sinh xuất sắc thi đỗ các ngôi trường danh tiếng. Năm nay do tỉ lệ đỗ lớn học của trường cao vượt trội nên nhà trường cũng chuyển sang hình thức tốt nghiệp công khai để phụ huynh học sinh có thể tới tham quan, chụp ảnh kỷ niệm với con em mình.
Có vấn đề gì không? Chị gái tất nhiên cũng có thể được gọi là phụ huynh học sinh.
Xe bus 973 đi ngang qua trường Thanh Hà số 6 bị kẹt, Lăng Tư Nam hơi hoảng hốt. Cô cầm điện thoại nhìn một chút, đã là 09: 56 rồi, mở điện thoại thì cũng thấy liên tiếp ba tin nhắn. Mấy phút sau, xe cố gắng lắm mới nhúc nhích được vài mét, đến trạm tiếp theo, mấy người sốt ruột xuống xe đi bộ, Lăng Tư Nam cũng không ngoại lệ.
Còn hai trạm xe nữa là đến nơi, lễ tốt nghiệp bắt đầu lúc mười rưỡi, nếu nhanh chân thì chắc vẫn tới kịp. Chỉ là bây giờ đang là mùa hè, cô lại đi giày cao gót, nếu chạy hai cây số chắc cũng không thoải mái chút nào. Nhưng bây giờ là “thời khắc quan trọng”, Lăng Tư Nam nghĩ đến vẻ mặt chờ đợi của em trai mình thì lập tức có ý chí.
Thế là cô nắm chặt chiếc mũ rơm, nhanh chóng chạy về phía trước. Điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô vừa nghe vừa thở: “Alo?”
[Chị đến đâu rồi?]
Đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng thở hổn hển, giọng nói của thiếu niên bởi vì hơi thở này mà nghe quyến rũ hơn rất nhiều.
“Tôi xuống xe rồi, cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đến trước mười rưỡi.” Lăng Tư Nam lau mồ hôi trên trán.
Hắn dừng một chút: [Không phải vừa rồi chị mới nói mình đang ở trạm Mạt An sao? Sao giờ đã xuống xe rồi? Chị đang ở đâu?]
Lăng Tư Nam chỉ sợ mình tới không kịp, ngẩng đầu lên kiên nhẫn giải thích: “Tôi đang ở bên cạnh cửa hàng bách hóa Á Tư Lan… Chính là nơi mà lần trước chúng ta đi ăn bạch tuộc viên.”
[Chị đứng yên đó, đừng di chuyển.]
“Sao thế? Cậu định mua gì à?” Lăng Tư Nam không nhịn được cười.
“Nếu tôi không di chuyển là sẽ đến muộn đấy.” Trời nóng quá, sáng nay cô còn chưa kịp ăn sáng, mới chạy một chút đã mệt mỏi rã rời.
[Ba phút thôi.]
Hắn dứt khoát cúp điện thoại.
Mặc dù chỉ là ba phút, nhưng chờ đợi khiến Lăng Tư Nam cảm thấy như trải qua cả một thế kỷ.
“Chị!”
Lăng Tư Nam nhìn xung quanh, chiếc xe Bentley không hề xuất hiện như trong dự đoán, mà là một bóng dáng quen thuộc.
Thiếu niên đi xe đạp, đôi chân dài chống xuống lề đường, chiếc áo sơ mi trắng hở vài cúc, để lộ một mảng lớn xương quai xanh trắng như sứ.
Cô tiến lên hai bước, nghiêng đầu quan sát chiếc xe đạp màu xanh ô liu của hắn, tấm tắc vài tiếng.
Lăng Thanh Viễn nhướn mày nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Chị nhìn gì đấy?”
“Đang tìm logo của xe, đây là mẫu mới của Bentley à? Hoàng tử cưỡi xe đạp vi hành?”
Hắn bật cười: “Đường kẹt xe như thế, tôi mà lái Bentley đến đón chị thì chắc sáng mai vẫn chưa tới được.Não là một thứ tốt, tôi hi vọng chi cũng có.”
Lăng Tư Nam mím môi, ngẩng đầu phát hiện thái dương hắn đầy mồ hôi thì vô thức lôi khăn tay ra lau cho hắn, giọng nói cũng dịu đi một chút: “Tôi đã nói là mình sẽ tự đến rồi…”
“Hội học sinh cần ra ngoài mua ít đồ, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của chị nên tôi đã mượn xe của bạn học.” Lăng Thanh Viễn vừa trả lời vừa nhìn cô, thiếu nữ bởi vì chạy dưới trời nắng mà gò má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, khiến hắn nhìn mà ngứa ngáy hết cả người.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng xoa dịu trái tim đang rối bời.
“Sao thế?” Lăng Tư Nam chớp mắt, thấy hắn không trả lời thì lắc đầu định ngồi lên sau xe: “Đi thôi.”
Nhưng cô còn chưa kịp ngồi thì đã bị Lăng Thanh Viễn ngăn lại: “Trước tiên hôn một cái đã.”
“???”
35382

Bình luận

Để lại bình luận