Chương 387

121.1: Ngoại truyện: Thời gian có người (4)
“Em có biết em trai mình bao nhiêu tuổi không?”
Trong khu mua sữa bột, Lăng Thanh Viễn nhìn Triều Triều, hỏi.
Triều Triều đứng sau lưng Lăng Tư Nam, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ: “Con đã nói rồi, em trai bằng tuổi con, chẳng biết tại sao đến đây lại biến thành như thế này.”
Tất nhiên Lăng Thanh Viễn không tin loại chuyện hoang đường như thế này. Đến đây là đến đâu? Đến thành phố này? Biến thành thế này là biến thành thế nào?
Nói chuyện còn chưa sõi mà đã nói dối rồi.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Đến em trai mình gặp phải chuyện gì cũng không biết, em mà cũng xứng làm chị à?”
Hai người được làm chị lập tức trợn trừng mắt nhìn hắn.
Lăng Thanh Viễn vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng: “Không, chị, không phải tôi nói chị đâu.”
“Không phải cũng không được nói như thế.” Lăng Tư Nam nhìn hắn, tất nhiên cô biết hắn không nói cô.
“Bước đi còn chưa vững, nói cũng không nói được, chắc là chưa được một tuổi…” Lăng Tư Nam suy nghĩ, sau đó đến quầy tìm sữa cho trẻ khoảng một tuổi. Trước đây cô cũng từng chăm sóc em bé nhà dì Lý hàng xóm, đứa trẻ cũng khoảng một tuổi, thế nên lần này cô cũng không bỡ ngỡ gì.
“Chị làm thế là không được.” Lăng Thanh Viễn đứng sau cô không chịu buông tha: “Chúng ta phải bồi dưỡng cho cô bé đó ý thức trách nhiệm của một người chị.”
“Lăng Thanh Viễn, cậu mà còn nói tiếp là tôi trở mặt đấy.”
“…” Lăng Thanh Viễn tràn đầy u oán, chậm rãi đi tới bên cạnh Lăng Tư Nam lấy lòng: “Để tôi bế cho.”
Lăng Tư Nam nhìn hắn một cái, sau đó cẩn thận đưa Mộ Mộ cho hắn, vừa đưa vừa không yên tâm hỏi: “Cậu có thể bế chứ?”
“Có gì mà không thể? Không phải chỉ là bế một đứa trẻ thôi sao?” Lăng Thanh Viễn nhận lấy, ôm cậu bé vào lòng.
Một lớn một nhỏ lại nhìn nhau, Mộ Mộ chưa biết nói, chiếc miệng nhỏ phun nước bọt phì phì, Lăng Thanh Viễn vô thức ngửa cổ ra sau.
Đứa bé tất nhiên là không hài lòng với tư thế bế này, Lăng Thanh Viễn quả nhiên đã nghĩ bế trẻ con cũng đơn giản như đi xe đạp, sau vài lần chỉnh lại tư thế thất bại, lông mày hắn bắt đầu nhíu chặt lại.
Cho dù hắn có nghiêng tránh đến mức nào thì cũng không ngăn cản được Mộ Mộ. “Phù” một tiếng, một bong bóng nước bọt vỡ tung, bắn lên chóp mũi Lăng Thanh Viễn.
Lăng Tư Nam và Triều Triều hoàn toàn không thông cảm với hắn chút nào, cười ngửa tới ngửa lui.
Nhưng hắn cũng không xin giúp đỡ, kiên quyết tránh tiếp. Lăng Tư Nam không nhìn thêm được nữa, vươn tay ôm lấy Mộ Mộ: “Được rồi, để tôi bế cho. Chuyện bế trẻ con cũng giống như chuyện đạp xe đạp, phải tập nhiều mới quen được.”
“Tôi cũng tập nhiều mà.” Lăng Thanh Viễn sờ mũi, không quên giải oan cho mình. Hắn biết đi xe đạp, còn chở được cả người, làm sao có thể nói là không quen được, rõ ràng là vu khống.
Lăng Tư Nam vừa chọn đồ vừa trêu chọc hắn.
“Cậu chỉ có thể đi xe đẩy mà thôi.”
Lăng Thanh Viễn nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Thì ra chị cũng hiểu được…”
“Kỹ thuật “đẩy” của tôi tốt hơn kỹ thuật “cưỡi” rất nhiều.”
Lăng Tư Nam đỏ bừng mặt, nhanh chóng rụt cổ lại.
Lăng Thanh Viễn vươn tay lên, định chạm vào gương mặt ửng hồng của cô, nhưng ngón tay lại bị Mộ Mộ nắm lại.
“Kỹ năng đẩy xe của cậu không tốt lắm, đẩy xe quá nhanh.” Lăng Tư Nam mím môi: “Cậu dắt Triều Triều đi.”
“Hả?” Lăng Thanh Viễn không hiểu ý cô: “Gì đấy…”
“Hả cái gì mà hả?” Lăng Tư Nam quay đầu nhìn hắn: “Không tốt cho trẻ nhỏ.”
Triều Triều học theo dáng vẻ người lớn, nghiêm túc gật đầu nói: “Trước đây, mỗi lần cha nhìn mẹ bằng biểu cảm đó thì mẹ đều nói như vậy: “Không tốt cho trẻ nhỏ.”
Lăng Thanh Viễn cúi đầu, thở dài một hơi, sau đó lẩm bẩm gì đó.
“Cha, cha nói gì thế?”
“Không có gì.” Lăng Thanh Viễn cơ bản đã ngầm cho phép cách xưng hô này, dù sao cô bé cũng gọi Lăng Tư Nam là mẹ, gọi hắn là cha thì cũng không có gì sai.
Hắn một tay dắt cô bé, một tay đút túi quần, thì thầm: “Bóng đèn.”
Triều Triều tất nhiên là không nghe thấy câu nói ghét bỏ này của “cha mình”, cô bé chỉ vào chiếc xe đẩy: “Cha, con có thể ngồi xe không?”
Lăng Thanh Viễn nhìn chiếc xe đẩy trong siêu thị: “Em bảy tuổi?”
Triều Triều gật đầu.
“Không được.” Lăng Thanh Viễn cự tuyệt vô cùng dứt khoát, giọng nói còn mang theo chút đắc ý: “Em quá lớn, xe đẩy không chứa nổi.”
“Ồ.” Ngoài dự liệu của hắn, cô bé nghe vậy thì cũng không làm khó nữa mà chấp nhận sự thật này, tiếp tục đi bên cạnh hắn.
Lăng Thanh Viễn lại cảm thấy hơi khó tả.
Nói mới để ý, thực ra cô bé này rất ngoan, lúc bị bắt cóc còn cố gắng bảo vệ em trai mình, lúc đưa đến đồn cảnh sát cũng rất ngoan ngoãn, chỉ đến khi nghe tin bị đưa đến trại trẻ mồ côi thì mới khóc lóc. Bây giờ được đi siêu thị cùng bọn họ thì từ đầu đến cuối đều không đòi mua đồ chơi đồ ăn vặt, cũng không chạy đông chạy tây mà ngoan ngoãn đi bên cạnh họ, nhìn là thấy được cha mẹ dạy dỗ rất tốt.
Đúng là một cặp cha mẹ kiểu mẫu, hắn nghĩ thầm.
“Cũng không phải hoàn toàn không được.” Lăng Thanh Viễn đột nhiên lên tiếng.
Triều Triều ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Em đặt chân ở đây… Đúng rồi, chân phải thì để chỗ này.” Lăng Thanh Viễn đích thân hướng dẫn Triều Triều cách đứng trên xe đẩy. Chiếc xe này hoàn toàn có thể chống đỡ được thân thể của một cô bé bảy tuổi, chưa kể trong xe đẩy của bọn họ cũng chưa có đồ đạc gì. Triều Triều đứng lên xe, còn hắn đi phía sau, xịn tay lên tay nắm giữ thăng bằng cho cô bé.
Lăng Tư Nam đang trêu đùa đứa bé trong lòng thì bỗng thấy hai bóng dáng vụt qua, kèm theo những tiếng cười lanh lảnh.
Có hai bà mẹ trẻ con đang mua đồ bên cạnh, nhìn thấy thế thì cảm thán:
“Hai đứa nhóc thật là đáng yêu, chắc là anh em.”
“Ôi, anh trai có thể chơi đùa với em gái như vậy, thật là ghen tị quá, con trai tôi suốt ngày chỉ biết bắt nạt em gái thôi.”
Có lẽ là nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Tư Nam, người phụ nữ hỏi: “Ôi chao, mọi người đi cùng nhau đấy à?”
Lăng Tư Nam lập tức phủ nhận: “Không thể nào, không phải đâu, tôi không biết bọn họ.”
Sau đó, cô đã dạy cho “người anh trai” kia một bài học.
Lăng Thanh Viễn ngoan ngoãn làm chân đẩy xe cho cô.
Bởi vì mọi người đều chưa về nhà nên Lăng Thanh Viễn vẫn đang mặc đồng phục học sinh, hắn đẩy xe đẩy, đứng trong quầy siêu thị, trông vô cùng nổi bật.
Lăng Thanh Viễn đứng đó tất nhiên là có nguyên nhân, hắn đang đứng trước quầy sữa, nhìn mấy gói sữa chua in hình con thỏ.
Hắn cầm lên, đang nghiên cứu xem loại này hạn sử dụng đến bao giờ thì bỗng nhiên có người cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Đó là một nữ sinh, hắn không hề quen biết. Cô gái nhiệt tình giới thiệu cho hắn mấy loại, giải thích loại nào ngon hơn, loại nào bổ dưỡng hơn.
Nhưng vấn đề là Lăng Thanh Viễn chỉ để ý đến hình con thỏ trên bao bì mà thôi, vả lại cũng không phải hắn uống.
Lăng Thanh Viễn kiên nhẫn nghe cô gái giới thiệu, cuối cùng khéo léo từ chối lời mời kết bạn Wechat của cô ta.
35382

Bình luận

Để lại bình luận