Chương 388

121.2: Ngoại truyện: Thời gian có người (4)
Chờ khi cô gái đó bỏ đi, Lăng Thanh Viễn mới phát hiện ra một cô bé đang khoanh tay trước ngực nhìn mình.
Lại còn dùng ánh mắt trách móc và chất vấn mà nhìn hắn nữa.
“Sao em lại đứng đó?” Hắn nhướn mày hỏi.
“Theo dõi.”
Hắn bật cười, ngồi xổm xuống ngang với cô bé: “Lại còn biết theo dõi cơ à? Nhìn được gì rồi?”
“Không thể để cha trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Hắn sửng sốt: “Ai nói với em câu này.”
“Mẹ, mẹ nói lúc mẹ không có ở đây thì con phải có trách nhiệm để ý đến cha.”
“Thế em biết thế nào gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt không?” Lăng Thanh Viễn cười.
Triều Triều do dự một chút: “Thì… Chính là trêu hoa ghẹo nguyệt thôi?”
“…” Lăng Thanh Viễn không nói gì.
Trêu hoa ghẹo nguyệt đúng là có nghĩa là trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Mẹ vừa mới nói như thế à?” Lăng Thanh Viễn đặt sữa chua hình thỏ lại, chọn loại mà cô gái kia vừa đề cử là có nhiều dinh dưỡng cho vào xe.
“Không phải, trước đây mẹ đã nói như thế.” Triều Triều chỉ vào chai nước uống vị chuối: “Mua cái kia, mẹ thích uống.”
Lăng Thanh Viễn không phân biệt được “mẹ” trong miệng cô bé là người nào, hắn suy nghĩ một chút: “Em cũng thích uống à?”
Triều Triều lập tức cười nhe răng.
Lăng Thanh Viễn thuận tiện nhặt mấy chai cho vào xe, giải thích với cô bé: “Em phải tin tưởng anh, anh không phải người trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Mẹ nói, chủ yếu là vì cha lớn lên quá đẹp trai, thế nên có rất nhiều người thích, cha cũng không khống chế được.”
Lăng Thanh Viễn khẽ nhếch môi cười… Câu này rất đúng.
Cô nhóc này rất biết cách nói chuyện.
Nhận thấy phòng tuyến tâm lý của mình đang dần dần sụp đổ, Lăng Thanh Viễn vội vàng thay đổi sắc mặt, khẽ búng một cái lên trán cô bé, trêu chọc: “Còn nữa, cho dù anh đây thực sự trêu hoa ghẹo nguyệt thì một cô bé như em có thể làm gì được chứ?”
Triều Triều xoa trán: “Cha, như vậy là không tốt.”
“Thế em có thể làm gì?”
Đấu võ mồm thắng một đứa trẻ bảy tuổi mà hắn cũng có thể kiêu ngạo như thế.
Nhưng mà, hắn còn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng thì Triều Triều đã lập tức túm lấy cánh tay hắn, khóc nức nở: “Cha, cha theo con về nhà đi… Mẹ và em trai đều đang ở nhà chờ cha đấy uhuhu…”
Lăng Thanh Viễn cứng người, vô thức quét mắt nhìn khắp bốn phía.
“Chị gái kia không thích con, con không muốn chị ấy làm mẹ con, uhuhu…”
Mấy người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ai cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Lăng Thanh Viễn vội vã che miệng cô bé lại, rời khỏi quầy sữa chua.
“Được rồi, tiểu tổ tông, anh sai rồi.” Đi được một đoạn, Lăng Thanh Viễn ngồi xổm xuống, nhìn cô bé nước mắt lưng tròng.
Triều Triều ngừng khóc, nhanh chóng bật cười, Lăng Thanh Viễn cuối cùng đã hiểu được nếu hắn thực sự trêu hoa ghẹo nguyệt thì cô bé sẽ làm thế nào.
Sau lưng hai người chợt vang lên tiếng cười khúc khích.
Lăng Tư Nam ôm Mộ Mộ, cười nói: “Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay.” Tất nhiên Lăng Tư Nam không có khả năng dạy Triều Triều những chuyện kia, cô chỉ âm thầm quan sát một lớn một nhỏ trước mặt.
Lăng Thanh Viễn đứng lên, tiến về phía cô, không nói câu nào.
“Làm… Làm gì đấy?” Lăng Tư Nam đề phòng.
Hắn cúi đầu xuống, vùi mặt vào hõm vai cô, giống như đang âm thầm chịu đựng mọi ấm ức, nghẹn ngào nhỏ giọng gọi cô.
“Chị…”
Lăng Tư Nam ngẩn người.
“Con nhóc kia bắt nạt tôi.”
Một lúc lâu sau Lăng Tư Nam mới hiểu ra là hắn đang làm nũng với mình. Lăng Thanh Viễn chủ động nắm lấy tay cô, đặt lên đầu mình, ý bảo cô an ủi hắn.
“Cha, cha thật là trẻ con.” Triều Triều đứng bên cạnh nghiêm túc nhận xét.
Dù sao thì mặt cũng đã vùi trong cổ cô rồi, Lăng Thanh Viễn cũng chẳng cần mặt mũi nữa, tiếp tục cáo trạng: “Đấy, chị em.”
Lăng Tư Nam nhìn “ba đứa trẻ” xung quanh mình, dở khóc dở cười.
Lúc đi ngang qua quầy tính tiền, Lăng Tư Nam nhìn thấy một quầy đồ ăn vặt nhập khẩu, cứ do dự mãi có nên mua hay không.
Lăng Thanh Viễn thản nhiên nói: “Muốn mua thì mua đi.”
Lăng Tư Nam lắc đầu: “Đã mua hai trăm tệ rồi, không mua nữa.”
“Mới chỉ mua một trăm bảy mươi tám tệ thôi.” Triều Triều lên tiếng: “Chưa tới hai trăm tệ đâu mẹ ơi.”
Lăng Thanh Viễn và Lăng Tư Nam đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cô bé, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lăng Tư Nam hỏi: “Triều Triều, sao em biết là chưa tới hai trăm tệ?”
Triều Triều không hiểu tại sao mẹ lại hỏi như thế, cô bé nghiêng đầu: “Mẹ, mỗi lúc mẹ chọn đồ gì con đều nhìn giá, lúc cha mua con cũng có nhìn.” Hình như loại chuyện này đã trở thành thói quen của cô bé, cô bé luôn đảm nhận nhiệm vụ này.”
“Hơn nữa có một vài món đồ còn được giảm giá nữa. Mẹ, nếu như mẹ mua loại này…” Kiều Kiều nhặt hai sản phẩm cùng loại: “Cái này… Và cả cái này nữa”, mua chung là sẽ được giảm một tẹ rưỡi… Thế nên cộng tất cả lại vẫn chưa đến hai trăm.”
“Tính toán của em giỏi thật.” Lăng Tư Nam không nhịn được khen một câu.
“Cha dạy con đấy.” Triều Triều nhanh nhảu trả lời.
Lăng Thanh Viễn hỏi thử: “Cha có ép em học không?”
“Không ép, con thích môn toán!” Nói đến hai chữ “Môn toán”, ánh mắt cô bé sáng lên, nhưng nghĩ đến điều gì thì lại ảm đạm xuống: “Nhưng cha nói chỉ khi nào cha dạy thì con mới được học toán, hơn nữa cũng chỉ được học tối đa một giờ thôi, không được lén lút học.”
Lăng Thanh Viễn và Lăng Tư Nam nhìn nhau, trong đầu đều xuất hiện vô vàn câu hỏi.
“Nhưng con có trí nhớ rất tốt, có đôi khi con lén lút học thuộc đề bài ở trường, về nhà thì giải trong đầu.”
Lăng Tư Nam mỉm cười sờ đầu cô bé: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.”
Lăng Thanh Viễn đẩy xe mua sắm qua: “Tôi nghe được giọng nói đố kỵ của ai đó.”
Trên đường về nhà, Lăng Tư Nam vừa rồi ăn chút mứt hoa quả nên bây giờ hơi khát nữa.
Triều Triều nhanh chóng đưa cho cô chai sữa chuối, Lăng Tư Nam vui vẻ nhận lấy.
Lăng Thanh Viễn nhanh chóng cầm lấy, đặt trong lòng bàn tay cho ấm lên rồi mới đưa cho cô.
Lăng Tư Nam uống một ngụm, ngạc nhiên nhìn Triều Triều: “Cái này uống ngon quá, ngon hơn những cái trước đây chị mua rất nhiều.”
“Đây là thứ mẹ thích uống nhất mà.” Triều Triều không ngạc nhiên chút nào.
Lăng Tư Nam gật đầu: “Từ giờ trở đi, đây đúng là thứ chị thích uống nhất.”
Lăng Thanh Viễn nhìn cô bé kia, dường như đang suy nghĩ điều gì.
35382

Bình luận

Để lại bình luận