Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

” Sân khấu biểu diễn của bảo tàng Hải Dương rất rộng rãi, phía sau lưng tựa vào một mặt treo tấm màn có biển xanh và trời xanh, bãi cát nhân tạo và cây dừa giả, còn có một hồ nước nhân tạo không sâu không cạn trong suốt như ngọc bích vây quanh sân trong.

Sân ngoài là khán phòng, phân bố theo mặt hình quạt bậc thang, cân nhắc đến vấn đề an toàn, hàng thứ nhất lắp thêm lan can cao nửa người. Đèn pha chiếu vào mặt nhân viên công tác, chủ yếu là vì nâng cao hiệu quả thưởng thức, thính phòng không có chiếu sáng, hàng trước còn sáng ổn, hàng sau gần như là rơi vào bóng tối sâu thẳm.

Bóng tối dày đặc dường như khuếch đại nhận thức của các giác quan.

Nghe Cố Ngưng nói, Nhậm Sơ Tuyết giống như con thú nhỏ nào đó bị kẻ săn mồi ẩn núp trong rừng rậm nhìn chằm chằm, nhận ra trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, cơ thể theo bản năng co rụt về phía sau.

Cô vừa định mở miệng giải thích, ”
Ưm ưm – –
” Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Ngưng đột nhiên phóng to trước mắt, cằm cũng truyền đến một cả giác đau nhức, bị người dùng sức nắm lấy, bất đắc dĩ mở miệng.

Hai đôi môi dán chặt vào nhau không hề có khe hở, Cố Ngưng căn bản không cho cô cơ hội giải thích, mạnh mẽ cạy mở hàm răng đang ngậm chặt của cô, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, hung ác hôn xuống, quấn lấy cái lưỡi nhỏ của cô, gần như muốn cướp sạch không khí của cô.

Nhậm Sơ Tuyết bị ép ngẩng đầu lên, chịu đựng sự trả thù bất ngờ của Cố Ngưng.

Khóe mắt Cố Ngưng đỏ như lửa, gần như là mang theo hận ý mạnh bạo cắn xuống môi dưới của cô, nhất thời, mùi máu tanh ngọt ngào tản ra trong miệng. Đau quá…

Nhậm Sơ Tuyết gần như theo bản năng kháng cự nụ hôn này, đầu óc rối loạn đến kỳ cục, vốn là người sợ đau, bị Cố Ngưng đối xử gần như hung ác như vậy lại càng đau đến nước mắt lưng tròng.

Trong lúc đẩy, Nhậm Sơ Tuyết cố gắng giành được quyền khống chế cơ thể một lần nữa, cắn chặt răng, lại trùng hợp cắn bị thương lưỡi của Cố Ngưng, cô nghe thấy tiếng rên rỉ của Cố Ngưng, trong lòng nhất thời hoảng loạn.

Nhưng Cố Ngưng bị con thỏ nhỏ trong lòng cắn như vậy, tựa hồ đang thỏa mãn tâm tình, trộn lẫn mùi máu tươi, không nói đạo lý làm sâu sắc thêm nụ hôn này, hôn đến mức kịch liệt hung ác chưa bao giờ có.

Vừa hôn, tay của Cố Ngưng đặt lên người cô, dùng sức xoa bóp như phát tiết.


Ừm…

“Nhậm Sơ Tuyết bị hôn đến ngây ngốc, mũi phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại.

Nhưng vừa lúc đó, một du khách trông trẻ tuổi ngồi cách các cô ba hàng dường như nhận ra cái gì, mẫn cảm quay đầu lại – – ba hàng ghế phía sau chỉ có hai người ngồi ở rìa hàng cuối cùng, không gian ở hàng sau tương đối tối, không thấy rõ mặt, từ thân hình phán đoán hẳn là hai người con gái thân hình mảnh mai, ngoại trừ tiếng thở dốc như có như không ra, dường như tất cả đều bình thường.

Hản là do mình nghĩ nhiều rồi.

Du khách quay đầu lại.

Trái tim Nhậm Sơ Tuyết vẫn còn đập mạnh lên cổ họng, vừa rồi cô gần như đã dùng hết sức lực toàn thân mới đẩy Cố Ngưng ra trước khi du khách nhìn thấy họ.

Nhưng cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị người phụ nữ cứng rắn bóp cằm không thể không đối mặt với đối phương. Ánh mắt Cố Ngưng tối đen đến mức gần như có thể nhỏ ra mực, khuôn mặt thanh lệ giờ phút này tràn đầy sự lạnh lùng, nhìn qua lại có một loại cảm giác yêu dã khác, khớp ngón tay thon dài đột nhiên phủ lên nơi đang bị chảy máu ở môi dưới, nhẹ nhàng ấn xuống.

Cảm giác đau đớn truyền đến não bộ, cằm bị đối phương nắm lấy, không thể động đậy, tay Cố Ngưng thon dài nhưng mạnh mẽ, cô không thoát ra được, đành phải cầu xin tha thứ, “

Bình luận (0)

Để lại bình luận