Chương 39

Lúc Lưu Đóa lần nữa tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trên máy bay. Cô hơi bối rối, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cưng chiều của hắn “Em tỉnh rồi à?”
Lưu Đóa nghi ngờ nhìn hắn “Đây là chuyện gì? Chúng ta…”
“Anh đã thu dọn hàng lý và mang đi rồi,” Dương Đình Nhất ngắt lời của cô, “Anh thấy em ngủ quá say, nên bế em lên máy bay. Hóa ra em thật sự cần nghỉ ngơi.”
Trong đầu Lưu Đóa hồi tưởng đến cảm xúc ma͙nh mẽ tɾong phòng tắm, dùng sức đánh hắn một cái “Anh còn nói, đều tại anh.”
Dương Đình Nhất mỉm cười nắm lấy nắm đấm của cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ “Được rồi được rồi, đều là lỗi của anh. Đói bụng rồi phải không, em ăn một chút đi.” Nói xong, ân cần đem một bàn thức ăn phong phú đưa tới trước mặt cô.
Bánh mì, sữa bò, sandwich, hoa quả, bánh bao nếp, còn có đủ loại bánh ngọt,… Lưu Đóa thật sự đói bụng, cô cầm lấy đồ ăn, không khách khí ăn “Anh đặt riêng người làm những món này phải không?” Cô nhớ đồ ăn trên máy bay không ngon như vậy.
“Đúng vậy, cho nên em không thể phụ lòng tốt của anh, phải ăn hết chỗ này.” Dương Đình Nhất cầm hộp sữa đưa cho cô, “Ăn chậm một chút, cẩn thận kẻo bị nghẹn.”
Lưu Đóa nhận lấy, uống một ngụm sau đó để xuống, tiếp tục thưởng thức bữa ăn, Dương Đình Nhất nhìn cô ăn ngấu nghiến, thế mà cũng cảm thấy hình ảnh này thật sự rấtđẹp đẽ.
Chờ cô ăn no, Dương Đình Nhất đem đĩa đặt sang một bên, Lưu Đóa duỗi người “Thật thoải mái.”
“Tại sao lại đặt phòng riêng? Phòng riêng quá đắt tiền.” Lưu Đóa hỏi điều cô thắc mắc từu lúc tỉnh dậy.
Dương Đình Nhất cưng chiều nói “Còn chưa kết hôn, đã muốn tiết kiệm tiền cho anh sao? Phòng riêng yên tĩnh, em có thể nghỉ ngơi đầy đủ.”
Lưu Đóa bởi vì lời này của hắn mà đỏ mặt “Anh nói cái gì thế.” Nói xong quay đầu không muốn để ý đến hắn, lại bị Dương Đình Nhất kéo lại, hung hăng hôn xuống, hôn cho đến khi cô thở hổn hển, hai người đều không thở nổi mới ngừng.
Lưu Đóa đẩy hắn “Em bây giờ còn rấtmệt, anh có chừng mực chút đi.”
Dương Đình Nhất thật sự cũng không muốn làm chuyện đó ở tɾong khoang máy bay. Tối hôm qua hắn cũng đã được ăn no, rấtvui vẻ. Tuy vừa rồi du͙c vọng tɾong cơ thể lại rục rịch khuấy động. Nhưng nếu quả thật liều mạng muốn ăn cô ở đây, chỉ sợ sẽ thật sự chọc giận Lưu Đóa.
Dương Đình Nhất nở nụ cười hôn lên trán cô, sau đó đem máy tính bảng nhét vào tɾong tay cô “Chơi một lát đi, rấtnhanh chúng ta sẽ đến nhà em.”
Lưu Đóa cầm máy tính bảng, dừng lại “Còn bao lâu nữa sẽ đến nhà em?”
“Chắc chỉ khoảng nửa giờ nữa thôi.” Nhạy cảm chú ý tới tâm tình của cô có gì đó không ổn, Dương Đình cười, “Sao thế? Sắp về đến nhà nên em vui sao?”
Lưu Đóa lắc đầu “Không có gì.” Sau đó cúi đầu chú tâm chơi trò chơi.
Dương Đình Nhất sắc mặt trầm xuống “Xem ra cái nhà này đã làm cô tổn thươռg rấtnhiềụ” Trước khi đến, hắn đã điều tra kỹ càng. Vợ chồng Lưu gia và con trai của bọn họ chỉ lợi dụng͟͟ Lưu Đóa làm công cụ, lúc cần tiền thì gọi đïện tìm cô, lúc không cần liền đá cô sang một bên. Vì thế mà qua nhiều năm như vậy, tɾong tay cô cơ hồ không có tiền tiết kiệm.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Đình Nhất càng trở nên âm trầm. Hắn nhất định phải cho bọn họ một bài học, người phụ nữ của hắn, không thể chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Lưu Đóa xuống máy bay, vừa rời khỏi sân bay liền nhìn thấy một nhà ba người đã lâu không gặp. Nhìn thấy cô, mẹ Lưu vui vẻ tiến lên chào đón “Đóa Đóa, con trở về rồi, mẹ nhớ con muốn chết.” Ánh mắt bà ta nhìn về phía Dương Đình Nhất, vẻ mặt hài lòng “Đây là bạn trai của con sao? Con gái, con thật có mắt nhìn người.”
Em trai Lưu Vọng vui vẻ tiến lên, hướng về phía Dương Đình Nhất nói “Anh rể.”
Dương Đình Nhất không để ý đến hắn, ngược lại hướng về phía mẹ Lưu cười nói “Dì, chú, xin chào, con là Dương Đình Nhất, hai người có thể gọi là Tiểu Dương.”
Bố Lưu gật đầu, không nói gì, mẹ Lưu lại nói nhiều không ngừng “Tốt tốt tốt, đừng đứng ở đây, chúng ta trước tiên mau về nhà.”
Nhà đã được lau chùi sach sẽ, mẹ Lưu lúng túng hướng về phía con rể tương lai nói “Nhà hơi nhỏ, con đừng để ý.”
Dương Đình Nhất nhìn chung quanh một lần “Rất ấm áp, đúng rồi, Đóa nhi, phòng của em ở đâu?”
Lưu Đóa chưa kịp nói gì, mẹ Lưu đã cười nói “Nhanh đưa bạn trai của con vào phòng, lão Lưu, nhanh đi nấu cơm.”
Lưu Đóa hướng về phía một gian phòng đơn sơ đi đến, Dương Đình Nhất nhìn bên tɾong chỉ có một cái giường, không hề giống với những căn phòng khác lập tức nhíu mày “Đây là phòng của em?”
Lưu Đóa nhanh chóng đóng cửa lại, đem ánh mắt xét của những người khác ngăn lại ngoài cửa “Đúng vậy.”
Sau đó nhìn gian phòng sach sẽ, cười lạnh “Thật hiếm thấy, thế mà lại quét dọn phòng cho em.”
Dương Đình Nhất ngồi trên chiếc giường ấm áp của cô, thuận tay kéo cô ôm vào lòng, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Lưu Đóa theo bản năng đáp lại, tiếp đó lại đẩy hắn ra, thở hổn hển nói “Chú ý một chút.”
Dương Đình Nhất hôn cô lần nữa rồi mới buông cô ra nói “Thật muốn đưa em đến khách sạn.”

Bình luận

Để lại bình luận