Chương 39

Úc Hàn cứ quay đầu sang nhìn cô, khi lái xe làm động tác này thực sự quá nguy hiểm, Lâm Thiên Hoan đành phải nói địa điểm cho anh biết, để anh tập trung lái xe.
Lúc này Úc Hàn mới nhìn thẳng phía trước. Đường phố người qua kẻ lại không dứt, gò má người đàn ông bị vầng sáng xuyên qua cửa kính xe làm lóa mắt, khiến anh trông đẹp trai lạ thường. Lâm Thiên Hoan không muốn nhìn nữa, tầm mắt dời khỏi gò má anh, lại liếc nhìn đôi bàn tay đang cầm vô lăng, khớp xương rõ nét, rất thon dài và xinh đẹp, khiến người ta khát vọng được nắm lấy đôi tay này. Không thể tiếp tục như vậy. Lâm Thiên Hoan càng lúc càng tâm phiền ý loạn, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt. Hôm qua chăm Úc Hàn bị bệnh, cô cũng không được nghỉ ngơi nhiều, bây giờ cô dựa vào lưng ghế, khó tránh khỏi buồn ngủ. Cô cứ thế ngủ gật trong xe, mãi đến khi xe dừng lại cũng không có phản ứng gì.
Úc Hàn nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của cô, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, anh nghiêng người cúi đầu.
Xúc cảm mềm mại rơi xuống gương mặt, khiến cô lập tức mở mắt ra. Lâm Thiên Hoan được người đàn ông hôn mà tỉnh lại. Khuôn mặt điển trai quen thuộc kia được phóng lớn, Lâm Thiên Hoan nhìn thấy rõ ràng, Úc Hàn mới hôn mình. Người đàn ông này đã hôn cô, lại nói xin lỗi cô “Xin lỗi Thiên Thiên, em đáng yêu quá, anh kìm không được.”
Lâm Thiên Hoan vẫn còn buồn ngủ, trong mắt mang theo mê man, nên ngay cả cự tuyệt cũng quên. Úc Hàn lại tiến thêm một bước, giữ sau gáy cô, hôn một lần nữa.
“Ưʍ…” Nhìn thấy Úc Hàn không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, còn dùng lưỡi trêu chọc khoang miệng mình, định tiến xa hơn, rốt cuộc Lâm Thiên Hoan cũng tỉnh táo, lần này cô không dùng tay mà dùng răng cắn đầu lưỡi của Úc Hàn. Điều này không khác gì đang ve vãn nhau. Úc Hàn bị cắn, tự nhiên bùng phát du͙© vọиɠ, dươиɠ ѵậŧ cũng cứng rắn, nhưng bây giờ không phải là lúc làʍ t̠ìиɦ, sự phẫn nộ trong mắt Lâm Thiên Hoan sắp hóa thành thực thể bắn tung tóe, Úc Hàn chỉ có thể lui ra xa, tiếp tục nói lời xin lỗi một cách chân thành.
Cô hung hăng lườm anh, xoay người xuống xe. … Lâm Thiên Hoan thực sự cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy mãi. Dường như cô luôn vô thức buông thả trước Úc Hàn, nhưng đây không phải là ý muốn chủ quan của cô. Nhất định phải tìm một biện pháp.
Cho nên lại có kẻ theo đuổi cô hẹn cô đi ăn vào buổi tối, cô liền đồng ý. Nhưng lần này không chỉ có kẻ theo đuổi kia, mà còn có bạn tốt mà Lâm Thiên Hoan mới quen tháng này và vài người nữa đi chung với nhau. Lâm Thiên Hoan bị cô gái ấy ôm cánh tay, nhìn cảnh tượng này Úc Hàn thực sự không thể làm chuyện cướp đoạt.
“Sao mình thấy anh đẹp trai này hơi quen quen nhỉ?” Người bạn lôi kéo Lâm Thiên Hoan hỏi.
“Đừng để ý tới anh ta.” Lâm Thiên Hoan cũng không xoay đầu mà kéo bạn lên xe.
“Mình nhớ ra rồi” người bạn ấy lại nói “Đây không phải là người lần trước theo đuôi cậu lúc bọn mình đi dạo hả? Không ngờ anh ta bỏ khẩu trang ra còn đẹp trai hơn, như một minh tinh ấy, ai mà…”
Trong lời nói của người bạn mang theo niềm vui sướиɠ phấn khởi, nhưng Lâm Thiên Hoan không có ý định đề cập thêm.
Cô cho rằng lần này có nhiều người ở đây, chung quy Úc Hàn không đến mức lại đi theo cô, có điều cô đánh giá thấp mặt mũi của Úc Hàn rồi.
Lúc họ ăn cơm, Úc Hàn ngồi bàn bên cạnh, lúc các cô mở một phòng riêng để hát karaoke, Úc Hàn cũng bước vô trong theo. Trên đời này có rất nhiều chuyện dùng tiền là có thể giải quyết được, nên Úc Hàn đã trở thành “bạn” của một nam sinh trong đó, được mời đến giới thiệu và bắt tay với cả kẻ theo đuổi Lâm Thiên Hoan.
Lần này cô không còn được tự do. Trình độ bám người của Úc Hàn đã nằm ngoài dự liệu của cô, cho đến bây giờ, cô chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Đủ loại cảm xúc đan xen nhau, khiến Lâm Thiên Hoan nhịn không được đi uống rượu.
Uống hết lynày tới ly khác, dần dần cô ngà ngà say, Úc Hàn bèn bước tới đỡ cô, khóe môi đang cười mím lại thành một đường thằng, anh gọi cô “Thiên Thiên.”

Bình luận

Để lại bình luận