Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đêm khuya, tɾong thôn trang nhỏ yên tĩnh có một gia đình thợ săn tắt đèn sớm như thường lệ.
Trong nhà có tổng cộng hai gian phòng, hai cha con mỗi người một gian.
Khi leo lên giường nằm chưa tới mười khắc, hai gian phòng đồng thời truyền ra những âm thanh vang dội tiếng vỗ “bạch bạch bạch” còn có tiếng nước “nhóp nhép”.
Ngôi nhà bằng đất nên không có cách âm, cả hai gian phòng đều nghe rõ âm thanh tuốt động côn thịt của nhaụ
Văn Khang đang thời tuổi trẻ khoẻ hiếu thắng, hai tay ôm lấy côn thịt to dày dưới thân, thủ dâm càng ngày càng hung bạo.
Chàng trai nhắm mắt thủ dâm, trước mắt xuấthiện hình dáng của một người phụ nữ, côn thịt tɾong tay cậu đột nhiên sưng lên, Văn Khang hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, động tác tuốt côn thịt nhanh như muốn bốc hỏa.
Ở độ tuổi ngoài ba mươi, Văn Sơn, người đã góa vợ hơn mười năm cũng đang tɾong độ tuổi sung sức và tràn đầy sức sống không thua gì đám thiếu niên bồng bột mười mấy tuổi.
Là đàn ông, Văn Sơn tuyệt đối không thể thua trước tên nhóc mười mấy tuổi được, huống chi cha con hai người còn nghĩ về cùng một người phụ nữ nên càng không thể thua.
Văn Sơn nghĩ về nàng, cũng không nhịn nổi mà thở dốc, nặng̝ nề hừ một tiếng, cánh cửa cách vách lại bị ấn một lần nữa.
Nữ nhân được hai cha con nghĩ đến không phải là cô nương nào tɾong thôn, cũng không phải là tiểu thư tɾong thành, hai cha con lớn mật này lại nghĩ về tiểu tiên nữ ở miếu thần trên núi.
Những người g͙ià ở làng trên xóm dưới đều nói trên núi có một cái miếu thần, Văn Sơn khi còn nhỏ cũng the0 các bạn lên núi tìm qua.
Không những không tìm được, mà còn bị đuối nước, xém chút nữa là mất mạng.
Văn Sơn tỉnh lại trên bờ sông, không biết ai đã cứu mình, chỉ nhớ mang máng là một bóng dáng mơ hồ, là một cô nương rấtxinh đẹp.
Từ khi chuyện này xảy ra, Văn Sơn không bao giờ tin miếu thần gì nữa.
Sau đó hắn the0 cha làm nghề thợ săn. Thợ săn là nghề có thể kiếm tiền, Văn Sơn lại là người thành thật ngay thẳng, tuy hơi thô kệch nhưng lại có thân hình cao lớn ℭường tráng, hơi ngăm đen nhưng mặt mũi cũng dễ nhìn.
Nhờ đó mà Văn Sơn thành thân với cô nương đẹp nhất tɾong thôn, cũng là mẹ của Văn Khang.
Nhưng cô nương này lại đoản mệnh, vì khó sinh mà mất, để lại Văn Sơn vừa làm cha vừa làm mẹ một mình chăm sóc Văn Khang.
Thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ, Văn Khang không những cao lớn ℭường tráng mà trông còn ưa nhìn hơn cả cha.
Văn Khang từ nhỏ đã tự lập, nhưng khi 8 tuổi lại mắc bệnh nặng̝. Các lớn phu giỏi nhất từ làng trên xóm dưới đều vuốt râu lắc đầu, bảo cha cậu nên chuẩn bị hậu sự là vừa.
Vốn đã tuyệt vọng, lúc này lại có người nói Văn Sơn nên đi đến miếu thần cầu xin.
Còn nước còn tát, Văn Sơn cũng không do dự ôm con leo lên ngôi miếu nhỏ trên núi một lần nữa.
Không biết phải do lần này hắn thành tâm hay không, khi băng qua rừng cây đầy sương mù lại thật sự tìm được ngôi miếu nhỏ trên đỉnh núi.
Lúc đi đến, cửa liền tự động mở.
Khi đó, Văn Sơn đã nghĩ nếu thật sự có thần tiên ở đây thì con trai mình có thể được cứu rồi.
Khuôn mặt buồn bã của người đàn ồn cuối cùng cũng thả lỏng một chút, hắn bước nhanh vào nhưng khi nhìn thấy tiểu tiên nữ tɾong truyền thuyết, hắn sững người tại chỗ.
Ngay cả Văn Khang mới 8 tuổi nằm tɾong lòng hắn cũng nhìn đến ngây người.
Tiểu tiên nữ mà người xưa nói đã tu luyện trên núi hơn mười năm trước, nhưng lại không giống như họ tưởng tượng là một bà lão có phong thái thần tiên tɾong xương cốt, tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền hậu nhân từ.
Mà là một tiểu tiên nữ áo trắng có mái tóc đen nhánh, dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn như đang ở tuổi thiếu niên.
Nhưng không phải vì thế mà hai cha con lại ngây người ra nhìn.
Mà do tiểu tiên nữ quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức không giống con người.

Bình luận (0)

Để lại bình luận