Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lạc Minh bị gài bẫy lừa vào khu không người bị bắt cóc, Tiêu Trạch nóng lòng tìm tới Lạc Phồn (phần 1)

Buổi chiều yên tĩnh, Lạc Minh hiếm khi rảnh rỗi, liền làm ổ ở trong phòng lăn lộn, từ sáng sớm thức dậy đến bây giờ không ra khỏi cửa phòng nửa bước.

Anh tìm một quyển sách, ở trên ban công bày một cái ghế nằm, anh dựa vào ghế nằm lật sách, năm tháng yên tĩnh.

Máy tính đặt ở một bên, anh đang cùng Tiêu Trạch chat video, Tiêu Trạch đang lải nhải chia sẻ cảnh ngộ của mình, anh câu được câu không qua loa lấy lệ với hắn.

Bỗng nhiên, hình ảnh tối sầm, tấm ảnh Tử Thần lúc trước nhìn thấy ở bệnh viện lại một lần nữa xuất hiện.

Lạc Minh không kiên nhẫn xóa nó đi, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra.

Loại phương thức hù dọa người này, thật sự vô cùng ngây thơ và buồn cười!

Anh tra IP của đối phương một chút, giấu rất kỹ, sờ soạng máy tính suốt một buổi chiều mới bắt được người, sau đó tìm mấy tấm ảnh còn đáng sợ hơn ở trên mạng, gửi từng tấm từng tấm qua.

Trả thù lại bằng phương thức ngây thơ mình cười nhạo xong, Lạc Minh mới chợt nhớ tới chuyện mình đang cùng Tiêu Trạch trò chuyện video, chào hỏi chưa xong thì anh đã rớt mạng.

Anh mở điện thoại ra, quả nhiên là đã gửi đến một đống tin nhắn, anh trả lời qua loa một câu: Không sao, vừa hết pin.

Buổi tối Tiêu Trạch mới trở về, dù sao Lạc Minh cũng nhàn rỗi không có việc gì, liền thay một bộ quần áo khác, đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

Đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước dương xuân sẽ không nấu cơm, anh cũng không khác biệt lắm, mặc dù nhà họ Lạc bạc đãi anh trên phương diện tình cảm, nhưng trên phương diện vật chất cũng không thiếu phần của anh.

Cho nên toàn là mua các nguyên liệu nhỏ đã chế biến sẵn, cho vào nồi xào chín nấu chín là có thể ăn.

Ít nhiều gì cũng khỏe mạnh hơn so với các loại thực phẩm rác rưởi bên ngoài một chút, Lạc Minh nghĩ.

Bình thường anh có thể tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài hoặc ăn mì ăn liền để ứng phó cho qua, nhưng lại lo lắng đến Tiêu Trạch còn là một thanh thiếu niên đang trưởng thành, cho nên mới chuẩn bị làm đồ ăn mới.

Mới từ siêu thị đi ra, Lạc Minh nhìn thấy đối diện trên đường phố có một bóng dáng quen thuộc, tình huống của người nọ hình như không tốt lắm, một cánh tay bó bột, bịt kín một con mắt, chân còn đi khập khiễng.

Là Kiều Quý?

Lâu lắm rồi anh mới liên lạc với Kiều Quý, cũng không nghe người bên cạnh nhắc tới chuyện Kiều Quý bị thương.

Kiều Quý thoáng nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó hoảng hốt bỏ chạy như gặp quỷ.

Anh ta chạy cái gì?

________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận