Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Khương bị tin nhắn oanh tạc cả ngày, đầu tiên là của Trương Vân Vân. Sau khi biết việc ngu xuẩn Trình Tất Dự làm, cô gửi một bài luận dài tám trăm chữ tới xin lỗi, đồng thời gửi ảnh chụp màn hình cho thấy mình đã chặn Trình Tất Dự bày tỏ lòng trung trinh. Không biết Lý Hiệu Lan mượn điện thoại của ai, cùng lúc gửi cho nàng một tin nhắn xin lỗi, nói sau khi tỉnh dậy đã đánh Trình Tất Dự một trận.
Trình Tất Dự quá thảm, bị bạn gái chặn, giúp anh em không màng tính mạng, lại bị anh em đâm một dao.
Trời bên ngoài âm u, hình như sắp mưa.
Kiều Khương tắt điện thoại, hỏi Cao Kim Lan có muốn ra ngoài đi dạo, trong phòng ngột ngạt đến nỗi nàng không muốn hút thuốc.
Cao Kim Lan cũng có ý này, trước khi đi bà cầm ô phòng khi trời mưa.
Hai mẹ con lên thị trấn ngoại ô mua sắm, Kiều Khương mua cho Cao Kim Lan một chiếc đầm, phối với một đôi giày da, mua thêm hai cốc trà sữa, mỗi người một cốc, vừa uống vừa mua sắm.
Cao Kim Lan là người phát hiện ra Yến Chiêu đầu tiên, chỉ cho Kiều Khương thấy, nói: “Kia phải Yến Chiêu không? Trông quen quen.”
Bà bị lão thị[1] nhẹ, xem điện thoại cần đeo kính lão, nhưng ở khoảng cách xa, chỉ từ bóng lưng mà đã nhận ra Yến Chiêu, xem như Yến Chiêu có tài.
[1] tật khúc xạ gây suy giảm thị lực nhìn gần, thường xuất hiện ở độ tuổi ngoài 40
Người đàn ông vẫn mặc áo thun đen, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, trong khu mua sắm, trông anh hơi lạc lõng, vai rộng chân dài, dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng sắc cạnh, tay siết thành đấm cầm túi đồ, nhìn không giống đi mua sắm mà giống như sắp đánh nhau với ai.
Cô gái bên cạnh anh trông rất tây, mặc váy, trang điểm, một tay cầm trà sữa uống, tay kia chỉ lên lầu, miệng nói gì đó. Kiều Khương nhìn theo ngón tay cô ta, thấy là một rạp chiếu phim, ở đó đang chiếu phim tình cảm của một thần tượng mới nổi, túi vải trên tay cô gái in hình thần tượng kia.
“Phải ạ.” Kiều Khương quay người, hút một ngụm trà sữa vào miệng, quá ngọt, cũng quá ngán.
Nàng ném vào thùng rác rồi đến nhà vệ sinh, khi bước ra trang điểm thì gặp cô gái cạnh Yến Chiêu vừa vào, đang cầm điện thoại trên tay, giọng phấn khích khó nén: “Lát nữa bọn tao sẽ đi xem phim, ừ, mua váy, còn cả giày, mẹ tao bảo, dù sau này không thành thì cũng được lời từ chỗ quần áo giày dép kia, xem xong tao sẽ đi mua tiếp…”
“Bạn trai cũ? Ai nói với anh ấy thế, tao một mực bảo không có…”
Kiều Khương nhìn cô gái qua gương trên bồn rửa tay, cô gái chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của nàng, cầm điện thoại đi vào phòng ngăn (nhà vệ sinh công cộng có nhiều phòng vệ sinh được ngăn riêng): “Không nói nữa, về rồi nói chuyện với mày tiếp nhé…”
Kiều Khương tô son xong, đeo kính râm rồi ra ngoài.
Cao Kim Lan hỏi nàng: “Không mua nữa à? Mẹ con mình về nhà nhé?”
Kiều Khương cầm túi đồ trong tay, chỉ lên tầng: “Đi xem phim đi mẹ.”
“Được đấy.” Cao Kim Lan đã lâu không xem phim, lần trước là Kiều Khương đưa bà đi, nhưng nàng thường hay bận rộn, ít có thời gian đi cùng bà, lần đó vì nàng tan làm sớm nên mới đưa bà đến rạp chiếu, lúc đang xem còn nhận hai cuộc gọi quan trọng. Sau đó, Cao Kim Lan không đi nữa, thứ nhất là không muốn tốn thời gian của Kiều Khương, thứ hai là lo sẽ làm ảnh hưởng công việc của nàng.
Rạp chiếu phim ngoại ô khá lớn nhưng ít người xem. Lúc Kiều Khương đến cùng Cao Kim Lan, nàng thu hút rất nhiều ánh mắt. Hôm nay nàng mặc đầm đuôi cá có dây lưng kiểu Pháp, toàn thân màu đen, đeo kính râm, cộng thêm khí chất lôi cuốn vốn có khiến tất cả nam nữ có mặt đều nín thở.
Yến Chiêu cũng ngẩn ngơ nhìn Kiều Khương một lát mới tỉnh táo lại, anh quét mã thanh toán, lấy hai vé xem phim rồi quay người đi đến khu vực sô pha.
Hôm kia đi xem mắt, anh không biết phải nói gì với cô gái này, thế là dẫn người ta ra ruộng mình làm việc, anh cắm đầu cắm cổ làm, cô gái che ô đứng đó nhìn anh. Bà Yến nói đầu óc anh chậm chạp, không biết đưa con gái người ta đi mua sắm xem phim, anh bảo không muốn đi vì việc đồng vẫn chưa xong.
Ông Yến cầm dép định đánh: “Chẳng lẽ để tao làm giúp mày! Mày mau đi dạo phố mua đồ với người ta! Nếu không thì tao coi như không có đứa con là mày!”
Cho nên hôm nay Yến Chiêu bị bố mẹ đuổi đi hẹn con gái người ta mua sắm xem phim.
Rất nhàm chán.
Cô gái toàn nói về ngôi sao thần tượng, anh nói anh không hâm mộ, chỉ thích diễn viên Vương Tổ Hiền[2], lúc trước từng mua áp phích của chị.
[2] sinh năm 1967, là nữ diễn viên, ca sĩ người Đài Loan thành danh ở Hồng Kông, rất nổi tiếng vào thập niên 80 – 90, một trong tứ lớn hoa đán của điện ảnh Hồng Kông thập niên 80, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân châu Á
Cô gái cười anh cổ hủ, bảo bây giờ còn ai thích Vương Tổ Hiền nữa, mọi người đã đổi thần tượng từ lâu, rồi kể ra rất nhiều cái tên, nhưng Yến Chiêu chưa từng nghe đến.
Bà Yến nói cô bé này hoạt bát dễ thương, ai gặp cũng thích.
Nhưng Yến Chiêu không thích.
Anh cầm hai tấm vé trong tay, ngước đôi mắt đen láy, thấy Kiều Khương đang đứng ở quầy bán vé.
Đầm đuôi cá rất vừa người, tôn lên vóc dáng hoàn hảo quyến rũ, nàng dựa vào quầy, nhấc một chân lên, thần thái lười nhác chỉ vào bắp rang bơ, nói muốn lấy một hộp cỡ nhỏ, cậu thanh niên bán vẻ đỏ mặt lí nhí, đưa hộp cho nàng
Nàng cầm một miếng bắp cho vào miệng, quay người lại, từ khoảng cách mấy chục mét, ánh mắt bỗng rơi xuống mặt anh.
Như thể bắt gặp anh đang nhìn trộm mình.
Khóe môi nàng hơi cong.

Bình luận (0)

Để lại bình luận