Chương 39

Hai tay hắn rất mạnh, hắn vòng tay qua eo nàng, giữ chặt cặp mông tuyết trắng của nàng, dùng sức tách hai bờ mông ra hai bên, để cho khe hoa mở ra cho hắn càng thêm mở rộng. Những ngón tay nhéo mông có thể cảm nhận được sự rung động hết lần này đến lần khác, đó là hai trứng dái lớn đập vào mông, còn có sự run rẩy của nàng
Sở Duy Vân không có thêm bất kỳ động tác nào, chỉ giữ nguyên tư thế này, di chuyển nhanh chóng trong cơ thể nàng. Bàn tay to cắm thật sâu vào mông tuyết, giống như từ trong hư không đem thân thể của nàng đóng đinh đến chết, không cho nàng có đường lui.
Sở Duy Vân không thích chơi những chín thiển một thâm hoa chiêu, vẫn luôn duy trì tốc độ khiến nàng tê liệt. Phía sau lưng hắn dần dần thấm đầy mồ hôi, Ninh Oản cố hết sức mà bám vào vai hắn, lại bởi vì mồ hôi mà trượt tay, phí công về ngửa ra sau. Bởi vì tư thế này, hai chân quấn lấy hắn càng chặt, hoa huyệt mảnh mai đón ý nói hùa càng thêm thân mật.
Cơ thể thiếu nữ run rẩy như một chiếc lá rơi trong gió mạnh, bởi vì hắn tiến vào quá nhanh, nàng thậm chí không có cơ hội để rên ɾỉ, chỉ có thể nửa mở mắt, nhìn lên đỉnh đầu của mình, thở hổn hển.
Sắp chết, thật sự sắp chết đi……
Niềm vui tột độ sắp bao phủ thần trí nàng. Nàng dần dần ngã ngửa đầu, khi thân mình lâng lâng đến gần đám mây, Sở Duy Vân bỗng nhiên dừng một chút, cuối cùng cho một cơ hội nàng thở dốc, cũng đem nàng từ đám mây kéo xuống dưới.
Làm sao vậy?
Nàng mê mang mà mở to mắt, cảm giác được phía sau có người đang nhìn nàng, nháy mắt tỉnh táo lại.
Sở Duy Vân liền đâm xuyên qua hoa tâm, đem nàng ôm lấy. Ninh Oản thở phì phò, quay đầu nhìn lại, là Vân Trần cùng Sở Vân Hách đã trở lại.
Vân Trần không có phản ứng gì, chỉ có Sở Duy Vân có chút kinh ngạc. Sở Vân Hách cười như không cười mà nhìn chằm chằm hai người, liếc nhìn qua lại nơi hai người giao nhau chặt chẽ.
Hắn cười nói “Như thế nào không tiếp tục?”
Ninh Oản lắp bắp kinh hãi, bị ánh mắt hắn khóa trụ, trong lòng hiện lên một cổ áy náy, nơi nào còn lo lắng hoan ái?
Vân Trần sớm đã điều tra rõ hiềm khích giữa hai huynh đệ, thấy không khí không đúng, sợ bọn họ ở trước mặt Ninh Oản trước mặt đánh nhau, “Các ngươi đi ra ngoài nói chuyện đi, ta bồi Búi Búi nói chuyện một chút.”
“Không cần.” Sở Vân Hách tươi cười nói, “Ngươi còn không phải là muốn nhân cơ hội thao tiểu miêu nhi sao? Ngư ông đắc lợi cũng không phải có phương pháp này.”
Mặc dù đúng là để bọn họ ra ngoài giải quyết vấn đề là lời nói thiệt tình, nhưng Sở Vân Hách cũng đánh trúng tâm trí của Vân Trầ. Hắn thở dài, xoay người rời đi, trước khi rời đi chỉ để lại một câu “Các ngươi chú ý một chút”.
Sở Vân Hách cười ngâm ngâm mà nhìn trong chốc lát, không có ở lâu, quay đầu rời đi.
“Vân hách ca ca……”
Hắn dừng một chút, nhưng không có dừng lại, trực tiếp rời đi mật thất.
Suốt một ngày nãy, nàng chưa thấy được Sở Vân Hách.An bài kế tiếp, Vân Trần sẽ giải thích cho nàng những sắp xếp tiếp theo.
Bây giờ cả kinh thành đều biết Ninh Dương công chúa mất tích, Tiêu Huyên vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám trắng trợn tìm kiếm, chỉ có thể phái một số tướng lĩnh thông minh, dọc theo lộ trình có thể truy tìm quá khứ. Trong mười ngày qua, bọn họ bận rộn dụ những kẻ truy đuổi đi, thật vất vả mới lén quay về kinh thành.
Sở Duy Vân đã từng đã là ám vệ cho Tiêu Huyên, biết thủ hạ hắn có người nào, cho một ít kiến nghị. Bọn họ mới nói cho Sở Duy Vân biết Ninh Oản ở nơi nào. Nếu không Sở Duy Vân làm sao xuất hiện ở chỗ này.
Vân Trần nói “Chúng ta tính toán mang nàng đi biên giới. Chỉ cần bịt miệng thiên hạ, bệ hạ sinh khí, cũng không có cách nào.”
“Vậy còn ngươi?”
Huynh đệ Sở gia đều có thể dễ dàng nó rằng biên giới là địa bàn của bọn họ. Nhưng Vân Trần là quốc sư, làm sao rời kinh thành?
Vân Trần cười nhẹ “Khi sư phụ ta làm quốc sư, thường xuyên phiêu bạt bên ngoài. Việc Phi Hạc Quan, ta đều giao cho hạc vũ xử lý, phi vũ hỗ trợ, tóm lại hai người bọn họ là đệ tử của ta, về sau sớm hay muộn cũng tiếp nhận vị trí này, coi như là cho bọn họ luyện tập.”
Nghĩ đến những ngày sau khi trốn khỏi kinh thành, Ninh Oản hưng phấn vô cùng, chỉ muốn lập tức mọc ra một đôi cánh, bay đến biên giới.
Buổi tối, Sở Vân Hách không trở về. Vốn dĩ nàng muốn đợi nhưng ngồi một lúc không biết ngủ thiếp đi lúc nào chờ,
“Tiểu miêu nhi.”
Ninh Oản nhăn mày lại, tựa hồ cảm giác được có người kêu nàng. Người nọ lại kêu vài tiếng, véo cái mũi nàng, mới đưa nàng từ giấc ngủ đánh thức.
“Vân hách ca ca, ngươi đã trở lại.”
Ninh Oản dụi mắt, giọng mũi dày đặc, thanh âm không dám quá lớn, sợ hãi đánh thức Vân Trần bên người.
Mỗi đêm Vân Trần đều ngủ ở bên người nàng, Sở Duy Vân không biết tìm nơi nào nghỉ ngơi. Nàng chậm rãi ngồi dậy, Sở Vân Hách lại đem nàng chặn ngang bế lên, móc ngón tay, đem quần lót nàng tuột tới đầu gối chỗ. Su đó đem hai chân nàng quấn quanb người mình, dục thân một đưa, liền hung hăng mà cắm vào.
“A……”
Trong mật thất có ánh nến yếu ớt, bóng người quấn quít của hai người bị ánh nến chiếu lên tường, tạo thành một mảng đen kịt.
“Đại ca không phải là cố ý lợi dụng ta không ở đây, tới tìm tiểu miêu nhi?”
Sở Vân Hách lặng lẽ nhìn nàng, nhưng trên mặt hắn không có nụ cười nào.
Ninh Oản bất đắc dĩ, “Vân hách ca ca…… A, ngươi là, là…… Ghen tị……”
Sở Vân Hách tránh đi vấn đề này, cúi đầu nhỏ giọng, tiếp tục thao mấy chục lần, “Đại ca thật vô dụng, thứ đó rõ ràng cùng ta thô giống nhau, liền cái huyệt nhi cũng thọc không buông, tê, vẫn là chặt như vậy……”
“Vân hách ca ca……”
Sở Vân Hách như cũ hung hăng mà thao, “Tiểu miêu nhi cái miệng nhỏ thật là tham ăn, cắn chặt đến như vậy, không phải là coi ta trở thành lớn ca đi?”
Hắn có chút ghen tị, Ninh Oản liên tục lắc đầu, lại thấy hắn dịu dàng mà cười “Không có? Kia tiểu miêu nhi, ngươi muốn phận rõ ta cùng côn thịt lớn ca ta như thế?”
Cho dù Ninh Oản có phân biệt được, nàng cũng tự nhiên sẽ không nói lời nào. Nụ cười mà Sở Vân Hách vừa nãy nở ra đã thu lại, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, dùng sức nhiều đến mức dường như muốn khiến cả người nàng bay lên. Ninh Oản vừa tỉnh lại, sức lực không nhấc nổi, cũng không nhịn được nữa, nức nở nói “Vân hách ca ca muốn trường…… A…… Nơi đó…… A a a……”
“Đại ca ta đâu?”
Thiếu nữ liên tục lắc đầu, không muốn nói nữa, nhưnh Sở Vân Hách không chịu bỏ qua cho nàng, không bao lâu nàng liền đầu hàng “Côn thịt của Vân uy ca ca côn…… A…… Đầu thô một tí, côn thịt cũng thô ráp một chút…… A a a a a a……”
Nàng ngoan ngoãn nói, nhưng sắc mặt Sở Vân Hách ngược lại trầm xuống, vỗ vào mông nàng một cái, “Tiểu miêu nhi dâm đãng, ta còn tưởng rằng ngươi có lớn ca, cũng không ta nữa.”
Ninh Oản lắc đầu, rưng rưng nói “Không phải, A…… Không có, không có……”
Nàng biết Sở Vân Hách đang ở sinh khí ghen, biết được quá khứ hắn, cũng có thể thông cảm được sự thô bạo của hắn. Chỉ là cao trào quá nhiều, động tác hai người nặng nề kinh người, thân thể của nàng thật sự chịu không nổi nữa…
Ánh mắt của nàng dần dần tan rã, Sở Vân Hách đem nàng đỉnh ở trên tường, kêu lên một tiếng, dùng nùng tinh đem tiểu hoa cung uy đến no no.
Hắn vuốt ve mặt Ninh Oản, chôn ở đầu vai nàng, đôi tay ở eo nàng chậm rãi siết chặt.
Tôi thực sự muốn mang theo con mèo con và trốn thoát, đến một nơi chỉ có hai người họ …
Thật sự muốn mang tiểu miêu nhi đào tẩu, chạy trốn tới một nơi chỉ có hai người bọn họ……

Bình luận

Để lại bình luận