Chương 390

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 390

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

122.2: Ngoại truyện: Thời gian có người (Phần kết)
Triều Triều nhìn hắn, rồi lại quay đầu nhìn Lăng Tư Nam vẫn đang bận rộn trong bếp, nước mắt từ từ trào ra.
Lăng Thanh Viễn bị những giọt nước mắt của cô bé làm cho choáng ngợp, hắn luống cuống tay chân vươn tay lau nước mắt cho cô bé, nhưng hắn có nói gì sai đâu? Mấy lời vừa rồi cũng không thấy có gì không đúng mà.
“Cha… Cha…” Cô bé vẫn luôn rất khéo léo lúc này khóc nghẹn ngào vô cùng đáng thương, nức nở từng chữ: “Con cũng không biết tại sao, chỉ là con rất nhớ cha mẹ, con thực sự rất nhớ… Uhuhu…”
Lăng Thanh Viễn không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con, nhưng cũng có khả năng đối phó với chuyện con gái khóc. Dù sao thì chị gái cũng hay khóc trước mặt hắn, thế nên hắn dang rộng vòng tay ôm cô bé vào lòng, để cô bé tựa đầu lên vai mình, khẽ dỗ dành.
“Đừng khóc… cha ở đây.”
“Anh dẫn em đi tìm cha.” “ Bây giờ dẫn em đi tìm cha…” Mấy câu nói như thế không được.
Nếu cô bé đã coi hắn là cha, vậy thì cứ sắm vai một người cha tốt trước vậy, để an ủi cô bé.
Chỉ là… Chưa quen lắm.
Chẳng biết từ lúc nào Lăng Tư Nam đã xuất hiện ở sau lưng hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Thanh Viễn ngước mắt, dùng khẩu hình nói cho cô biết: Nhớ nhà.
Lăng Tư Nam gật đầu, ngồi xổm xuống, ôm lấy Triều Triều.
Cũng nhân tiện ôm lấy thiếu niên vị thành niên đang học cách chăm sóc người khác kia.
Thiếu niên dựa vào lan can, lười biếng nghe điện thoại.
“Con biết rồi.” Hắn thong dong trả lời: “Còn mấy email con chưa kịp trả lời.”
Hắn dừng một chút, lắng nghe đầu dây bên kia nói, thật lâu sau mới khẽ nhếch môi lên, không chút lưu tình trả lời: “Đây là chuyện của con, đừng có đổ mọi chuyện lên người chị ấy.”
Hắn rũ mắt xuống: “Con sẽ suy nghĩ lại.”
Hình như câu này chọc giận người ở đầu dây bên kia, giọng nói của người đó cũng trở nên tức giận.
Mà hắn cũng không nhịn được.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng của cô gái: “Cậu ấy sẽ đi, chỉ ở đây hôm nay thôi.”
Lăng Thanh Viễn kinh ngạc nhìn Lăng Tư Nam, ngẩn người nhìn cô lấy điện thoại trong tay mình, ấn nút tắt.
“Tôi sẽ đi?” hắn nhướn mày: “Rõ ràng lúc trước tôi đã nói…”
Lăng Tư Nam vươn tay chạm nhẹ vào má hắn: “Cậu sẽ đi.”
Lăng Thanh Viễn đứng thẳng người, mái tóc ngắn bị gió thổi hơi mất trật tự, cả người đứng ngược sáng trông cô đơn vô cùng.
“Đừng có quyết định mọi chuyện thay tôi.” Hắn cảm giác như mình bị vứt bỏ, vô cùng tức giận.
“Cậu đừng nên vì tôi mà ở lại.” Cô đứng trước mặt hắn, đón nhận làn gió thổi đến, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lăng Thanh Viễn im lặng, một lát sau mới cố chấp lên tiếng: “…Tôi không phải vì chị nên mới ở lại.”
Lăng Tư Nam tiến lên một bước: “Thế sao?”
“Tôi không phải vì chị, tôi vì chính bản thân mình.” Hắn nhìn sang nơi khác. “Tôi chỉ đang cân nhắc xem mình nên chọn cái nào mà thôi.”
“Lăng Thanh Viễn.” Cô nhẹ nhàng gọi tên hắn: “Tôi rất sợ.”
Cô gọi tên hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức hoảng hốt, thậm chí đến vài giây sau mới ý thức được mình nói rất sợ.
“Chị sợ cái gì…”
“Cậu hỏi tôi đi, hỏi tôi có muốn cậu sang Mỹ du học không?”
“Cái gì?”
“Cậu hỏi đi.”
Có lẽ là nhìn thấy sự dao động trong mắt cô, Lăng Thanh Viễn đè thấp thanh âm, cẩn thận hỏi: “Vậy… Chị có muốn tôi đi Mỹ…”
“Tất nhiên là không muốn.” Cô không kịp chờ hắn hỏi hết đã mãnh liệt lắc đầu: “Không muốn một chút nào, nửa chút cũng không muốn!”
Hắn nhìn cô như vậy thì choáng váng, không biết nói gì.
Tất cả những gì hắn có thể làm là vươn tay ôm cô vào lòng.
Chờ cô bình tâm lại một chút, hắn mới khẽ hôn lên tai cô, thì thầm.
“Nếu chị không muốn tôi đi thì tôi không đi nữa, bảo bối.”
“Nhưng cậu phải đi.”
Hắn đờ người.
Lăng Tư Nam dường như đã bình tĩnh lại được, cô hít sâu một hơi, ôm lấy hắn: “Tôi rất sợ, sợ cậu sẽ đặt phương thức thay đổi cuộc đời mình ngang hàng với tôi, sau đó lựa chọn.”
“Tôi yêu em trai mình, em trai tôi cũng yêu tôi, mặc dù trên thế giới không ai chúc phúc cho chúng ta thì tôi cũng không quan tâm đến.” Lăng Tư Nam chống cằm lên vai hắn: “Cuộc đời chỉ có một, làm chuyện mình muốn làm là được, đừng để sau này hối hận.”
“Nguyên Nguyên.” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn: “ Tôi sẽ luôn luôn ở nơi này chờ cậu, không đi đâu cả.”
Thế nên, đừng vì tôi mà trói buộc bản thân mình.
Tôi không phải đến thế giới này để cứu vớt cậu, cậu cũng không cần phải thay đổi vì tôi.
Chúng ta chỉ là muốn biến thành một phiên bản tốt hơn.
Lăng Thanh Viễn nghiêm túc nhìn cô hồi lâu: “…Vậy chị, thề đi.”
Thiếu niên mười bảy tuổi mang trong lòng nỗi sợ hãi, nắm chặt tay cô gái trong lòng, đòi cô phải đưa ra một lời cam kết.
Hắn vươn ngón út ra, chờ cô.
Cô cũng vươn ngón út ra, móc lấy tay hắn, làm dấu.
Tôi thề.
Sau đó bọn họ còn nói rất nhiều, hắn ngồi lên chiếc ghế lười ngoài ban công, còn cô nằm đè lên người hắn.
Hai người không quan tâm chiếc ghế có chịu được trọng lượng của hai người hay không.
Lăng Thanh Viễn một tay đỡ gáy cô, tay kia nghịch mấy sợ tóc bên tai cô: “Chị, chị có bao giờ nghĩ… Con của chúng ta sẽ trông như thế nào không?”
Mặc dù biết rõ đây là điều cấm kỵ, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
Lăng Tư Nam yên lặng, cô nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh bên ngoài.
“Có khi…” Lăng Thanh Viễn dừng lại một chút: “Có khi Triều Triều và Mộ Mộ thực sự là con của chúng ta không biết chừng.”
Suy nghĩ to gan này khiến hắn bồi hồi thật lâu.
Cho đến khi Triều Triều chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì hắn nhận được điện thoại của Lăng Mạc. Lăng Thanh Viễn nhìn thấy dãy số đó thì lập tức ngắt máy.
“Là ông bà nội sao?” Triều Triều tò mò hỏi.
Lăng Thanh Viễn đang định ra ngoài, nghe cô bé nói vậy thì dừng bước.
“Mỗi lần nhận điện thoại của họ là cha luôn có vẻ mặt này.” Triều Triều nhắm mắt lại: “Không sao đâu cha ơi, bây giờ có chúng con yêu cha rồi.”
Hắn chợt phát hiện, cô bé này biết tất cả mọi thứ.
Lăng Thanh Viễn cúi đầu, nhìn gương mặt đang ngủ say của chị gái mình cũng có những nét tương đồng với cô bé kia.
“Triều Triều Mộ Mộ…”
“Một cái tên thật hay.”
35382

Bình luận

Để lại bình luận