Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm cửa dày nặng, chiếu những vệt sáng mờ ảo lên căn phòng nồng nặc mùi hoan ái. Dĩ Triệt nằm bên cạnh Cố Như, cánh tay rắn chắc ôm trọn thân thể nhỏ bé, đầy rẫy những vết bầm tím và dấu hôn đỏ chót vào lòng. Hắn nhìn cô ngủ say, đôi mi dài còn đọng nước mắt rung rung.
Tính chiếm hữu của hắn cao ngất trời. Bất kể kẻ nào dám động vào người phụ nữ của hắn, hay chỉ cần làm cô xao động, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp. Hắn biết mình điên, nhưng hắn chấp nhận sự điên cuồng đó để giữ cô bên mình.
Dĩ Triệt đã dậy từ sớm. Giấc ngủ của hắn vốn ít, hắn dành thời gian đó để ngắm nhìn cô. Tiểu công chúa của hắn khi ngủ trông thật ngoan ngoãn, không cãi lời, không chống đối, chỉ thuộc về một mình hắn. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, những ngón tay thon dài lướt trên làn da mịn màng, rồi trượt xuống bầu ngực trần trụi, bóp nhẹ một cái đầy sở hữu.
Cái chạm mạnh bạo khiến Cố Như nhíu mày, từ từ mở mắt. Cơn đau ập đến tức thì. Thân thể cô như bị ai tháo rời từng khớp xương rồi lắp lại một cách cẩu thả. Hạ bộ đau rát, sưng tấy, đôi chân mềm nhũn không còn chút cảm giác. Ký ức đêm qua ùa về như một cơn ác mộng có thật.
“Dậy rồi à? Có mệt không? Em muốn ăn gì, anh bảo nhà bếp làm cho em?”
Dĩ Triệt hỏi liên tiếp, giọng điệu ân cần như thể kẻ cầm thú đêm qua và hắn là hai người khác nhau. Cố Như uất ức quay phắt mặt đi, không thèm trả lời. Hành hạ cô thừa sống thiếu chết, giờ lại đóng vai người tình hoàn hảo sao? Cô đang giận, rất giận, hắn có hiểu không?
Thấy thái độ của cô, Dĩ Triệt không hỏi thêm, cũng không tức giận. Hắn đứng dậy, khoe thân hình hoàn hảo bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy rào rào vang lên. Một lát sau, hắn bước ra, trên người đã chỉnh tề bộ vest đen lịch lãm, toát lên vẻ uy quyền của một tổng tài.
Hắn cầm chiếc cà vạt lụa màu xanh đen chưa thắt, đi đến bên giường. Cố Như vẫn quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xù lông. Dĩ Triệt cúi xuống, tựa cằm vào vai cô từ phía sau, phả hơi thở bạc hà mát lạnh vào tai cô, rúc vào hõm cổ trắng ngần đang chi chít dấu vết sở hữu của hắn.
“Tiểu Như, thắt cà vạt cho anh.”
Bàn tay lạnh lẽo của hắn luồn vào trong chăn, không báo trước mà bóp mạnh một bên ngực mềm mại của cô. Cố Như giật nảy mình, hét lên một tiếng nhỏ.
“Em là muốn thắt cà vạt hay muốn bị anh ‘làm thịt’ tiếp ngay tại đây?” Hắn thì thầm, giọng nói đầy đe dọa nhưng cũng đầy dục vọng.
Cố Như rùng mình, sợ sệt nhìn vào mắt hắn. Cô biết hắn nói được là làm được. Cô vội vàng gật đầu, kéo chăn che ngực, rụt rè ngồi dậy. Cô quỳ trên giường, đối diện với hắn. Đôi tay mảnh khảnh cầm lấy chiếc cà vạt, run run luồn qua cổ áo sơ mi trắng của hắn. Khoảng cách quá gần, cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính quyến rũ chết người trên cơ thể hắn.
Cô chăm chú thắt nút, động tác tuy còn run rẩy nhưng lại rất đẹp mắt. Dĩ Triệt nhìn cô, ánh mắt dịu đi vài phần. Hắn thừa cơ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái, rồi trượt xuống môi, mút nhẹ.
“Ngoan lắm.”
Xong xuôi, Cố Như mới lí nhí, tay giật nhẹ vạt áo vest của hắn, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng và sợ hãi: “Anh… đưa em về đi.”
Trông bộ dáng cô bây giờ chẳng khác nào một con mèo nhỏ vừa bị bắt nạt, đang cụp tai cầu xin chủ nhân. Dĩ Triệt nhìn cô, lòng mềm nhũn. Hắn véo má cô: “Mặc quần áo vào đi, anh đưa em về.”
Nói rồi, hắn chỉ tay về phía tủ đồ. Ở đó đã treo sẵn một loạt quần áo nữ, từ váy vóc đến đồ lót, tất cả đều vừa vặn với kích cỡ của cô. Hắn đã tính trước tất cả. Hắn đã dọn sẵn ổ để bắt con thỏ này về nuôi từ lâu rồi.
Cố Như ngoan ngoãn làm theo, lê bước chân đau nhức vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ, cô cùng hắn ăn sáng trong sự im lặng ngột ngạt.
Ngồi trên chiếc xe sang trọng trở về căn hộ của mình, Cố Như chán nản nhìn ra cửa sổ. Cảnh vật trôi qua vùn vụt. Cái tính khí thất thường, độc đoán này của hắn khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Yêu hắn giống như chơi đùa với lửa, vừa ấm áp nhưng cũng có thể bị thiêu rụi bất cứ lúc nào.
Xe dừng trước cửa khu chung cư. Dĩ Triệt không mở khóa cửa ngay. Hắn quay sang, ánh mắt sắc lẹm nhìn cô: “Nhớ những gì tôi nói với em hôm qua. Còn để tôi thấy em lả lơi với thằng nào nữa, hình phạt sẽ không chỉ nhẹ nhàng như tối qua đâu.”
Cố Như rùng mình, da gà nổi khắp người. “Nhẹ nhàng” sao? Đêm qua với hắn là nhẹ nhàng? Vậy thế nào mới là nặng? Cô không dám tưởng tượng.
Cô vội vã mở cửa xe bước xuống, như chạy trốn khỏi hang cọp. Chiếc xe phóng đi, để lại bụi đường mù mịt. Cố Như đứng nhìn theo, thở hắt ra một hơi. Căn hộ nhỏ này là món quà bố mẹ tặng cô năm 18 tuổi, giờ đây là nơi trú ẩn duy nhất của cô.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận