Chương 4

“Canh tới, cẩn thận.” Mẹ Ngụy đem một nồi canh củ cải xương rất to đặt ở trên bàn.
Mẹ Ngụy khuấy đều canh, làm gia vị trong canh được tan đều, sau đó lấy chén múc ra, một lòng chăm sóc người thân trong gia đình.
“Sau đó con nói với lớp trưởng rằng, con không muốn vẽ báo tường.” Nước miếng Bá Thiến tung bay nói về chuyện ở lớp học, cô nhóc kích động vung tay múa may. “Kết quả là lớp trưởng uy hϊếp con không vẽ sẽ bị phạt… A!”
Trong lúc huơ tay, vô ý đυ.ng phải chén canh nóng mẹ Ngụy đang múc, chén canh bị nghiêng, nước nóng bay về phía Kiều Đình đang ngồi.
“Nóng quá!” Kiều Đình bị đau kêu lên, nhanh chóng đứng dậy, kéo chiếc váy đồng phục.
Bá Vân ngồi ở đối diện cô một bước đi tới, bế cô lên, chạy về phía phòng tắm.
Mẹ Ngụy là người Nhật Bản, trong nhà theo thói quen vẫn luôn có sẵn tắm, khi bồn tắm có quá nhiều nước thì có thể dùng để vệ sinh toilet, cho nên lúc này, bốn tắm của Ngụy gia còn một nửa nước, Bá Vân trực tiếp thả cô vào.
Phần đùi của Kiều Đình đỏ ửng một mảng, cánh tay cũng bị dính canh nóng, Bá Vân cầm khăn lông thấm nước lạnh, đắp lên chỗ bị thương không nằm trong mực nước.
Bá Thiến rưng rưng nước mắt tiến vào: “Kiều Đình, chị có bị sao không? Xin lỗi, em không cố ý.”
“Không sao.” Kiều Đình nhìn Bá Thiến lắc đầu. “Bị nóng một chút thôi.”
“Em sang nhà Kiều Đình lấy quần áo lại đây.” Bá Vân chỉ huy em mình.
“Dạ!” Bá Thiến thịch thịch thịch chạy mất.
“Đây có thuốc trị bỏng.” Mẹ Ngụy vội vàng cầm thuốc tiến vào.
“Mẹ, mẹ để ở bồn rửa tay đi.”
“Được.”
“Kiều Đình con…” Ba Ngụy mới mở miệng định tiến vào, đã bị Bá Vân cắt ngang.
“Ba đừng vào đây.”
Miệng ba Ngụy còn há ra vì chưa nói xong lời quan tâm, ông bất mãn, “Vì sao ba không được vào?”
“Con gái người ta bị phỏng, anh là đàn ông, vào trong đó làm gì?” Mẹ Ngụy kéo chồng mình ra ngoài.
“Nhưng Bá Vân cũng là con trai…” Lý nào con trai mình có thể đi vào, còn mình không thể?
“Có Bá Vân xử lý được rồi, phòng tắm nhỏ như vậy, anh muốn vào xem náo nhiệt hả?”
“Anh không phải xem náo nhiệt, anh chỉ quan tâm a a a…” Ba Ngụy bị lôi đi.
“Còn có chỗ nào bị phỏng nữa không?” Bá Vân hỏi.
Bá Vân quan sát vết thương một lượt, thấy không nghiêm trọng lắm. Lúc nấu canh mẹ Ngụy có thói quen để trên bếp một lúc cho hạ bớt nhiệt sau đó mới mang ra, hẳn là sẽ không gây phỏng nặng, vì vậy cũng không cần lo lắng vết thương sẽ nổi bọng nước hay để lại sẹo.
“Hình như bụng có bị văng một chút…” Kiều Đình nói có phần thẹn thùng.
Bá Vân xốc váy cô lên, kiểm tra vết thương trên đùi, từ hướng của cô nhìn xuống có thể thấy được qυầи ɭóŧ của mình, có lẽ Bá Vân cũng thấy được nhỉ?
Sau khi qυầи ɭóŧ màu trắng bị nước thấm ướt, liền trở nên gần như trong suốt, chỗ đó của cô rậm rạp rất xấu, cô đã từng cạo đi, nhưng sau khi cạo xong lại bị ngứa, ngứa đến mức ngồi không được, đứng cũng không yên, hơn nữa lại mọc ra rất nhanh.
Cô sợ cạo nữa sẽ lại ngứa chịu không nổi, cho nên không cạo, nào ngờ bị Bá Vân nhìn thấy chỗ rậm rạp xấu xí kia, hu hu hu…
“Bụng sao?” Bá Vân kéo váy cô lên kiểm tra.
Ngày thường siêng năng chạy bộ nên thân hình cô khỏe đẹp và săn chắc, vùng bụng phẳng lì có thể thấy được cơ bụng hình số 11 đẹp mắt, trời sinh cho dù Kiều Đình phơi nắng như thế nào cũng không đen, cùng lắm mặt chỉ đỏ lên, hôm sau vẫn trắng trẻo như thường, vùng bụng ít bị phơi nắng hơn nên trông càng trắng hơn, lại có chút hồng hào, sờ vào nhẵn mịn.

Bình luận

Để lại bình luận