Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vãn Phong mệt rã rời. Cả ngày quần quật dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng, giờ lại thêm việc chăm một người lớn xác mà trí óc như trẻ con. Nàng kiệt sức.

Nàng đành tụt xuống giường, dắt tay Đại Sơn quay về chiếc giường của mình. Nàng ấn anh ta nằm xuống, rồi cũng cởi giày, trèo lên giường, nằm bên cạnh. Nàng vỗ vỗ lưng anh ta, như cách nàng vẫn ru Trình Vũ ngủ: “Ngoan, ngủ đi. Chị ru ngủ nhé.”

Không biết qua bao lâu, Vãn Phong ngủ thiếp đi, cánh tay vẫn vô thức ôm lấy đầu người đàn ông bên cạnh.

Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Vãn Phong đã bật dậy. Nàng lay Trình Vũ dậy đi tiểu, rồi vo gạo bắc lên bếp. Xong xuôi, nàng quay lại phòng, đỡ Đại Sơn dậy, lấy cái bô nhỏ của Trình Vũ đặt trước mặt anh ta.

“Nào, đi tiểu đi.”

Nhưng Đại Sơn chỉ ngơ ngác nhìn, không có phản ứng.

Vãn Phong sốt ruột, sợ lát nữa bận việc, anh ta lại “tè dầm” ra giường. Nàng cắn môi, do dự một giây, rồi nhắm mắt, đưa tay nắm lấy “con chim” mềm oặt của anh ta, nhắm nó vào cái bô.

“Ngoan, tiểu đi.”

Bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng vừa chạm vào, “con chim” liền cựa quậy, rồi nhanh chóng ngóc đầu dậy, căng cứng trong tay nàng.

Vãn Phong xấu hổ đến mức muốn vứt nó ra, nhưng ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh ta đang nhìn mình không chớp. Mặt nàng nóng bừng.

“… Sao… sao nó lại phồng lên thế này? Anh có muốn tiểu không?”

Nàng theo bản năng siết nhẹ đầu vật đó. Côn thịt trong tay nàng giật nảy lên. Đại Sơn nhíu mày, vẻ mặt như đau đớn, lại như khó chịu. Anh ta cúi nhìn vật đó, rồi bỗng rùng mình, một dòng nước vàng ấm nóng tuôn ra.

Vãn Phong vội vàng đưa bô hứng lấy. Xong xuôi, nàng lấy giấy lau cho anh ta, vội vã kéo quần lên.

Nàng vừa bưng chậu nước ấm vào để lau mặt cho anh ta, thì thấy người đàn ông đã tự kéo quần xuống, đứng trơ trọi giữa phòng, cúi đầu, bắt chước y hệt động tác của nàng ban nãy.

… Anh ta đang tự niết côn thịt của mình.

Máu nóng dồn hết lên mặt Vãn Phong. Nàng ném cả chậu nước xuống đất, lao vào đóng sầm cửa lại.

“Trừ lúc đi tiểu ra, không được phép móc nó ra! Anh có hiểu không?!”

Nàng phải nói đi nói lại cả chục lần. Cứ hễ nàng quay đi, anh chàng ngốc này lại cởi quần. Bất đắc dĩ, Vãn Phong phải tìm cái thắt lưng da cũ của cha, buộc chặt quần anh ta lại, thắt nút cẩn thận.

Cha mẹ Vãn Phong đã đi làm thuê trong thành, bán nấm xong họ tranh thủ làm mướn, hai người một ngày cũng kiếm được trăm bạc. Họ đang cố dành dụm mua cho Vãn Phong một cái điện thoại.

Vãn Phong không muốn đi học nữa, nhưng cha mẹ không yên tâm để nàng, một cô gái xinh đẹp, ra ngoài bươn chải. Họ bắt nàng ở nhà chăm em, tiện thể ôn bài, chờ họ đủ tiền lại cho nàng đi học.

Nàng đã không còn hy vọng gì với việc học. Nhiều lúc, nàng trèo lên đỉnh núi, nhìn về phía thế giới bên ngoài, nhưng ngoài sương khói mờ mịt, chẳng thấy gì. Thứ gần nhất với thế giới xa hoa đó… có lẽ là chiếc đồng hồ trên tay Đại Sơn. Nàng thử đeo nó lên tay, nhưng ngoài cảm giác nặng trĩu, chẳng thấy gì khác.

Nấu cơm xong, Vãn Phong phải dạy Đại Sơn cách ăn. Anh ta không biết dùng đũa, đưa cho cái thìa thì anh ta cầm chọc lung tung, cơm văng đầy bàn.

Nàng đành phải tự tay đút. Nàng xúc một thìa cơm, đưa lên miệng mình, nhai thật chậm, chỉ vào răng: “Đại Sơn, nhìn này. Bỏ vào miệng, rồi nhai, nhai thế này.”

Trình Vũ ngồi bên cạnh cười ré lên: “Ha ha, chị ơi, thằng ngốc này sướng thật.”

“Ăn xong thì đi làm bài tập!” Vãn Phong không quay đầu lại, vẫn kiên nhẫn làm mẫu cho Đại Sơn. “Nào, a… há miệng ra… rồi nhai…”

“Chị, ngày xưa chị cũng dạy em ăn thế này à?” Trình Vũ hỏi, mặt dính đầy cơm.

Vãn Phong đưa tay gạt hạt cơm trên má em trai, bỏ tọt vào miệng mình. “Em quên rồi à?”

“Thế thì ngày xưa em cũng sướng như anh ta.” Trình Vũ liếc xéo Đại Sơn.

Đút cho Đại Sơn ăn xong, Vãn Phong mới ăn nốt phần cơm thừa. Nàng lại mang chăn đệm ra phơi, gom quần áo bẩn của cả nhà, chuẩn bị mang ra hồ giặt.

Bình luận

Để lại bình luận