Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Được rồi được rồi!”

***

Quý Hạ đã lái xe trở về nhà, buổi sáng cô đã xử lý xong một số chuyện khẩn cấp, thời gian hiện tại không quá gấp gáp.

Quý Hạ lên lầu, mở cửa phòng ra.

Cửa sổ bị mở ra, tấm rèm màu trắng hơi bay bay theo hướng gió mùa thổi, Quý Hạ sửng sốt một chút, nhớ mình trước khi đi không có mở cửa sổ, tầm mắt quét một vòng quanh nhà, thân thể bỗng chốc cứng đờ.

Chỉ thấy trước cái rương mình để đồ ăn vặt, có một bóng người đang ngồi xổm ở đó, nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại, cả người cũng bất ngờ đến nỗi không cử động được.

Khuôn mặt của anh rất đẹp, đôi môi mỏng hơi mang sắc hồng, lông mày rậm ánh lên chút lạnh lùng, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu trên mặt anh, xen lẫn bóng râm của lá cây, giống như là vụn những ngôi sao màu vàng đầy trời rơi xuống, một chút bay vào trong con ngươi màu hổ phách của anh

Giữa mái tóc ngắn màu đen chính là hai tai mèo, tai mèo kia Quý Hạ nhìn vô cùng quen mắt, lông tai mềm mại màu trắng, xen lẫn vài sợi màu quýt nhạt.

Nhìn qua hình như tuổi không lớn lắm, là một chàng trai tương đối đẹp trai.

Ai đây?

Có trộm trong nhà cô à?

Bây giờ làm trộm có yêu cầu giá trị nhan sắc cao như vậy không? Còn nữa quan trọng là làm sao có tai mèo vậy?

Tai mèo kia càng nhìn càng giống Cam Ngọt.

Trong đầu Quý Hạ xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, nhưng một câu cũng không nói ra.

Mà bên kia, trong đôi mắt mèo màu hổ phách của anh chàng đẹp trai hiện lên một tia bối rối, trong tay còn cầm một hộp khoai tây chiên chưa mở,

Không biết có phải là lúng túng quá mức hay không, đôi môi mỏng của chàng trai xinh đẹp khẽ thốt ra một tiếng lấy lòng, giọng nói pha chút lạnh lùng lẫn mềm mại vang lên: “Meo meo ~”

Quý Hạ: ??!!

Một ý tưởng ngớ ngẩn nổi lên trong tâm trí cô.

“Cam Ngọt??”

Con mèo nhà cô thành tinh rồi à!!!!!?

Chàng trai đối diện nghe được giọng nói của anh cũng cứng đờ, hình như mới ý thức được điều gì đó, đem hộp khoai tây chiên ném đi, giơ tay đè hai lỗ tai mèo con của mình, đem lỗ tai mềm mại ấn xuống.

Nhưng đã muộn rồi, anh há miệng, nhìn Quý Hạ, vài giây sau, chàng trai chậm rãi cúi đầu xuống, giống như là mèo nhỏ làm sai chuyện, có chút đáng thương, ấn xuống không được mấy giây lỗ tai lại từ giữa những sợi tóc mềm mại chui ra

Hai tai lại bị ấn đến nằm sấp xuống, mái tóc ngắn lộn xộn, lỗ tai nhỏ kia còn hơi run rẩy.

Ánh mắt Quý Hạ bị cái tai nhỏ kia hấp dẫn, sau đó theo bản năng đóng cửa lại.

Chờ sau khi đóng xong cô mới kịp phản ứng lại, sao cô lại nhốt bản thân mình cùng một chỗ với tên gia hỏa không biết rốt cuộc là sinh vật gì.

Quý Hạ hắng giọng, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên: “Anh, rốt cuộc anh là cái gì vậy? Đó có phải là Cam Ngọt nhà tôi không? ”

Cái lỗ tai nhỏ kia, còn có màu mắt kia, thật sự là quá giống.

Chàng trai mím môi, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Quý Hạ, sau đó gật đầu.

Đầu ngón tay siết chặt, túm lấy ghế sofa bên cạnh, đột nhiên bị cô phát hiện, không biết nghĩ tới cái gì, cảm xúc trên mặt anh có chút tái nhợt.

Anh ngửa đầu lên, gương mặt quá mức xinh đẹp đối diện với Quý Hạ vẫn là một cú sốc rất lớn, nhất là một mỹ nam có chút đáng thương, giọng nói lại trong trẻo, lạnh lùng:

“Cô, cô định đuổi tôi đi sao?”

“Nhưng mà tôi thích cô, tôi không đi có được không?”

Một chút không thể chịu đựng được.

Nhất là sau khi biết đối phương là Cam Ngọt, cảm xúc nhỏ bé kia cũng tự nhiên mang đến bộ dáng ngọt ngào ủy khuất.

Quý Hạ đứng ở cửa không nhúc nhích: “Rốt cuộc anh là gì vậy? Yêu quái à? ”

“Là mèo yêu.” Lần này anh trả lời không chần chừ, dừng hai giây, lại bổ sung tiếp: “Là một con mèo hoang, sắp đến mùa đông rồi, bên ngoài sẽ rất lạnh, cô đừng đuổi tôi đi, có được không? ”

Bình luận

Để lại bình luận