Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Đối Mặt Với Ác Ma
Có người đang can thiệp vào mạng máy tính nội bộ? Phỉ Y Hân nhíu mày, nhìn thanh trạng thái tải xuống trên màn hình đã đạt 100%. Linh cảm của một kẻ đi săn mách bảo cô rằng có một con thú dữ lớn hơn đang quan sát.
Vừa kịp! Phỉ Y Hân nhanh chóng rút USB ra, xóa sạch dấu vết truy cập. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!
“Chú ơi! Chắc do nguồn điện có vấn đề rồi. Để mai con đến tìm tiếp vậy, giờ tối rồi chú không cần sửa đâu ạ! Con đi đây, chú nghỉ ngơi nhé!”
Chưa kịp để ông chú bảo vệ lồm cồm bò ra từ gầm bàn nói gì, cô đã vọt lẹ ra khỏi phòng như một cơn gió.
Hành lang vắng lặng, tiếng giày cao gót của cô gõ xuống sàn đá hoa cương nghe cô độc và gấp gáp. Vừa ra khỏi khu vực phòng bảo vệ được vài bước, định rẽ vào thang máy, thì phía sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, nhưng đầy uy lực. Một luồng khí lạnh lẽo, áp bức từ đâu ập tới, bao trùm lấy không gian.
“Đứng lại!”
Một giọng nói đanh thép, trầm thấp vang lên. Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo mệnh lệnh không thể chối từ, khiến đôi chân đang bước nhanh của Phỉ Y Hân cứng đờ lại như bị đóng đinh xuống sàn.
Phỉ Y Hân hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang loạn nhịp. Cô từ từ quay người lại, nở một nụ cười xã giao hoàn hảo nhất có thể.
Cái gì? Hoắc Đông Thần?
Thật muốn chửi thề! Hôm nay bước chân trái ra đường hay sao mà xui xẻo thế này?
Đứng trước mặt cô, cách khoảng năm bước chân, là Tổng giám đốc, Chủ tịch tập đoàn Hoắc Viễn. Hắn đứng đó, hai tay đút túi quần âu, dáng người cao lớn, vĩ ngạn như một vị thần bước ra từ truyền thuyết. Hắn rất đẹp, một vẻ đẹp vương giả, quý tộc nhưng lại sắc bén như dao cạo. Các đường nét trên khuôn mặt như được tạc tượng, đôi mắt sâu thẳm như đại dương đen ngòm đang nhìn xoáy vào cô.
Khí chất thì khỏi phải bàn, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào có thể tỏa ra một loại áp lực vô hình khiến người đối diện cảm thấy ngạt thở như hắn. Hắn là ngoại lệ.
Bên cạnh hắn là Trịnh Thiên Dương, đại công tử của tập đoàn Trịnh Thiên, với nụ cười nửa miệng đầy vẻ trêu chọc. Trịnh Thiên Dương là cao thủ hacker, việc biết trong phòng quan sát lúc nãy có chuyện gì đối với hắn dễ như trở bàn tay. Chắc chắn họ đã biết cô vừa làm gì.
“Có chuyện gì sao, thưa Chủ tịch?” Phỉ Y Hân là người lên tiếng trước, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường, che giấu sự hoang mang bên trong.
Hoắc Đông Thần thầm đánh giá người con gái trước mặt. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là: Rất có cốt khí. Đứng trước hắn mà không run rẩy, không cúi đầu, đôi mắt sáng ngời đầy vẻ thách thức. Suy nghĩ thứ hai là: Dáng người cô ta mặc áo sơ mi trắng đồng phục rất đẹp!
Chiếc áo sơ mi trắng ôm sát lấy những đường cong cơ thể, vòng eo thon gọn được thắt lại bởi chân váy bút chì màu đen, tôn lên vòng ba đầy đặn. Vẻ đẹp của cô không phải kiểu sắc sảo, lộng lẫy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại có nét gì đó thanh lịch, trang nhã, và… gợi tình ngầm. Cô gái này khiến đàn ông nảy sinh cảm giác muốn chinh phục, muốn xé toạc lớp vỏ bọc bình tĩnh kia để xem bên trong cô cuồng nhiệt đến mức nào.
“Đưa thứ trong túi cô ra đây!” Hoắc Đông Thần chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người cô.
“Thứ gì cơ ạ?” Phỉ Y Hân làm vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt, trên môi vẫn giữ nụ cười nhẹ. Cô quyết định chơi bài “ngây thơ vô số tội”.
Trịnh Thiên Dương đứng bên cạnh thầm huýt sáo khen ngợi. Cô gái này thú vị thật, đứng trước “Diêm Vương sống” Hoắc Đông Thần mà còn dám giở trò giảo hoạt.
“Tôi không có kiên nhẫn để nói lần thứ hai!” Hoắc Đông Thần trầm giọng, bước lên một bước. Khoảng cách thu hẹp lại, mùi hương nam tính bạc hà pha lẫn mùi gỗ đàn hương từ người hắn xộc vào mũi cô, khiến đầu óc cô hơi choáng váng.
Phỉ Y Hân biết không thể chối cãi được nữa. Cô tuy bất mãn, nhưng vẫn chậm rãi tiến về phía hắn. Từng bước đi của cô uyển chuyển, hông đánh nhẹ, toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên mà chính cô cũng không nhận ra.
Trước cái nhìn như xuyên thấu tâm can của Hoắc Đông Thần, cô vẫn ung dung lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc bút ghi âm màu đen. Cô không đưa USB chứa clip nóng, mà đưa cây bút ghi âm cuộc hội thoại với bà trưởng phòng.
Cô bấm nút.
…Cô làm việc cái kiểu gì vậy hả?… Đồ vô tích sự! Ba mẹ cô nuôi cô lớn thế này mà chả làm được việc gì…
Những lời lẽ chửi rủa thô tục vang lên giữa hành lang vắng lặng.
Hoắc Đông Thần hơi nhíu mày, đôi mắt hiện ra tia lãnh khốc không che giấu. Chỉ có Trịnh Thiên Dương mới biết hắn là đang tức giận thực sự. Không ngờ trong công ty do hắn quản lý lại tồn tại loại văn hóa hạ cấp, lợi dụng chức quyền để mắng nhiếc, sỉ nhục nhân viên như vậy. Điều này làm tổn hại đến danh dự của Hoắc Viễn.
“Anh cũng nghe rồi đấy! Tôi muốn đi kiện bà ta tội phỉ báng. Nhưng nếu Chủ tịch đã có hứng thú chặn đường tôi như vậy, thì phiền ngài giải quyết giúp tôi đi! Rất cám ơn!”
Nói xong, cô liền nhét cây bút vào tay hắn, ngón tay thon dài vô tình (hoặc cố ý) lướt qua lòng bàn tay hắn, tạo ra một dòng điện tê dại nhỏ. Cô xoay người quay đi, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười đắc thắng. Đó là thói quen của cô khi chơi khăm được người ta.
Tuy nhiên lúc này, trong mắt Hoắc Đông Thần, nụ cười đó lại mang một ý nghĩa khác. Nó như một lời mời gọi, một sự khiêu khích đầy quyến rũ.
“Để cô ấy đi như vậy sao? Cô ta còn giữ cái USB kia mà.” Trịnh Thiên Dương hỏi, nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của Phỉ Y Hân.
Hoắc Đông Thần nắm chặt cây bút trong tay, ánh mắt thâm trầm khó đoán: “Không cần! Cô ấy muốn làm gì cứ để cô ấy làm! Xem con mèo nhỏ này có nanh vuốt sắc bén đến đâu. Tôi bắt đầu thấy hứng thú rồi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận