Chương 4

Ô…”

Tiên đế mảnh khảnh ốm yếu không thể chạy thoát, bị bắt phải thừa nhận một hồi loạn luân gian dâm.

Sáng sớm là lúc thân thể mẫn cảm nhiều nước nhất, mau chóng bị nữ nhi cắm tới nước bắn tứ phía, lại lần nữa mệt mỏi mà hôn mê.

Sáng sớm, tiểu nữ đế tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào mà thượng triều.

Hỉ Nhi yên lặng cúi đầu vào điện.

Chỉ thấy trên long sàng có một khối thân thể khép hờ áo trắng bị chất lỏng đục ngầu phủ kín, da thịt tái nhợt.

Tiên đế mệt mỏi gian nan đứng dậy xuống giường, Hỉ Nhi chạy nhanh đến đỡ nàng.

Tiên đế cũng trầm mặc, tùy ý để Hỉ Nhi đùa nghịch, rửa mặt, thay quần áo, vấn tóc, dùng bữa sáng,….

Mắt nàng lạnh như băng sương, lại giống như nước lặng trong hồ.

Đến giờ Ngọ, Minh Vân Tiếu trở về dùng bữa, cũng không dám đi vào ngồi cùng bàn với tiên đế.

Nàng chỉ ở gian ngoài đơn độc ngồi một bàn, để tránh cho tiên đế nhìn thấy nàng thì mất hết khẩu vị.

Hỉ Nhi ở trong phòng hầu hạ tiên đế, nhìn thấy nàng ăn mà không biết mùi vị gì, ánh mắt lại hướng ra gian ngoài, thật sự nếu cùng bệ hạ ngồi cùng bàn sẽ mất hết khẩu vị, hai ba đũa liền buông.

Một năm qua, thân thể tiên đế so với hồi bị Nhiếp Chính Vương bắt nhốt gian dâm cũng không khá hơn là bao, thậm chí còn càng thêm yếu ớt.

Nhiều khi Hỉ Nhi thầm nghĩ, đều nói

“thiên gia vô tình”

, nhưng đây là tình thâm, cũng so với vô tình chẳng hơn là bao.

Hai mẹ con mỗi ngày đều đối kháng như vậy, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Làm trưởng bối, thủ lễ nghĩa đạo, lại tự lừa mình dối người; làm nữ nhi, cầu ái không thành, cho dù phải giảm lỏng hạ dược cũng phải gian dâm mẫu thân mình cho bằng được.

Lại nói, làm nữ đế, Minh Vân Tiếu muốn có mỹ nhân nào trong thiên hạ mà không được, lại cố tình vi phạm luân thường đạo lý, nhất nhất muốn nên duyên với mẹ ruột.

Lại nói tiên đế, trong lòng nếu đã không bỏ được nữ nhi, lại là một Địa Khôn, còn không bằng thỏa hiệp với con gái, cuộc sống về sau cũng dễ dàng hơn…

Ôi, tâm tư người bề trên, kẻ bề tôi như nàng thật sự đoán không ra.

Hỉ Nhi mười tuổi liền bị ném vào giáo phường, lúc ban đầu chỉ là con hát mang tội.

Hiện tại dân phong cởi mở, thân thể Địa Khôn tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải là của quý gì, mấy năm gần đây, có không ít vương công quý tộc có thể dùng tiền chơi đùa với đám Địa Khôn.

Nhưng Hỉ Nhi bị sung nhập vào giáo phường, thân Địa Khôn quý hiếm, trải qua dạy dỗ một năm, lập tức bị đem dâng cho nữ đế – người bây giờ là tiên đế, nữ đế cần chính yêu dân, cùng tiên hoàng hậu phu thê thâm tình, cùng giáo dưỡng tiểu công chúa mới 12 tuổi.

Hỉ Nhi là Địa Khôn, không ngờ lại được nữ đế lúc bấy giờ thương tiếc, thu nàng làm hầu cận, theo sau đại cung nữ học tập hầu hạ cuộc sống hằng ngày của nữ đế.

Hai năm sau tiên hoàng hậu bệnh chết, tiên đế đau khổ quá độ mà bệnh không dậy nổi, sự vụ triều chính lớn nhỏ đều bị thừa tướng Tống Tu Trần một tay nắm giữ.

Bình luận

Để lại bình luận