Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hiện tại ông nội đã mất.

Cô chỉ có thể tự mình từng chút, từng chút rèn luyện thể lực.

Lấy cái gậy chống chạm khắc tinh xảo đặt ở góc nhà, từng bước từng bước tiến về phía cổng.

Căn nhà này có khu vườn rất rộng, từ nhà ra tới cổng phải tới hơn một trăm mét. Kì thực đối với người bình thường không phải vấn đề lớn, nhưng đối với Kiều Sơ Vũ lại là mười lăm phút vô cùng chật vật.

Chuyện Kiều Sơ Vũ bò tới siêu thị gần đó là chuyện của một tiếng sau.

Người con gái mặc bộ đồ lông ấm áp, chống gậy thở hổn hển ra khói , khuôn mặt vì quá sức mà trở bên đỏ bừng đứng trước cửa siêu thị. Một hồi lâu mới có thể bước từng bước chậm chạp lên cầu thang.

Bà chủ siêu thị là một bà thím tốt bụng, trước đây cũng rất thường xuyên tới lui nhà ông nội, vì vậy đối với Kiều Sơ Vũ mà nói là vô cùng quen thuộc. Thấy bóng dáng cô trước cửa liền đon đả chạy ra.

“Bé Sơ Vũ sao không ở nhà, gọi điện để cô mang đồ tới?” Giọng nói bà chủ rất ấm áp, thấy Kiều Sơ Vũ thở hổn hển lại không giấu được ý cười.

“Không sao ạ, cũng không thể làm phiền cô mãi được.” Kiều Sơ Vũ thở dốc thêm vài cái nữa, cuối cùng mới ổn định được hơi thở mà bước từng bước.

“Thật là! Đâu có nặng nề gì, chí ít cũng mang theo xe lăn chứ!” Bà chủ cất giọng trách móc, nhưng lại dịu dàng bước tới đưa tay muốn dìu Kiều Sơ Vũ.

Sự quan tâm này lại khiến cô ngượng ngùng.

Không ngờ bản thân đã qua mười tám tuổi, mà trong mắt người khác vẫn mong manh, vô dụng như vậy. Đến bậc thang cũng không thể tự đi.

“Không được, con sẽ tự đi ạ!” Kiều Sơ Vũ hít sâu vào một hơi, nghiêm túc hướng bà chủ nói.

“Được, được. Sơ Vũ nhà chúng ta rất giỏi.” Bà chủ rất thân thiết với Kiều Sơ Vũ, thấy được quyết tâm trong mắt cô liền cất tiếng cười vui vẻ. May mắn đứa trẻ này mặc dù thân thể yếu ớt nhưng tính cách rất quật cường, bà còn cho rằng cô bé sẽ không chịu nổi qua cú sốc mắt ông nội: “Vậy Sơ Vũ tự mình cố gắng nhé, bà vào bán hàng trước.”

Nói dứt lời liền vỗ vai động viên cô, quay người đi thẳng vào trong.

Kiều Sơ Vũ tràn ngập quyết tâm.

Kì thật bậc thang không cao, Kiều Sơ Vũ vẫn có thể leo lên được. Khó khăn chính là xách một đống đồ nặng trở về. Đi người không đã mất tới cả tiếng đồng hồ, đừng nói là tự mình sách thêm mấy túi đồ.

Bà chủ đề nghị giúp cô cầm về.

Kiều Sơ Vũ lại bướng bỉnh cậy khỏe muốn tự mình làm.

Kết quả thì hay rồi, đi hai bước liền dừng một bước đặt đồ xuống thở.

“Đây là người Doãn Trạch để ý?” Cách đó không xa, một bóng dáng phụ nữ yểu điệu thướt tha, không những ngực lớn mà mông cũng có độ cong hoàn hảo, cộng thêm một chiếc eo nhỏ vô thực. Cô ta khoác một chiếc áo lông đỏ rực rỡ, toát ra vẻ quý phái. Giọng nói cất lên lộ rõ giọng điệu khó tin.

“Vâng thưa tiểu thư, hôm qua Doãn gia đã ở lại nhà cô ấy.” Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô ta, lại chính là người trợ lý bên cạnh Doãn Trạch.

“Phụt…” Người phụ nữ che miệng, cũng không ngăn được tiếng cười: “Trông giống như một con sâu bệnh, cũng học đòi quyến rũ Doãn gia?”

“Chúng ta có qua đó không ạ?” Trợ lý so với hôm qua có phần cứng nhắc, máy móc hỏi.

“Trước tiên cứ để Doãn gia tự ngài chán ghét cô ta đi.” Người phụ nữ cười khẩy, quay người rời đi.

Trong số tất cả những người đàn bà từng thấy mặt Doãn gia, chỉ có cô ta ở bên cạnh ngài ấy lâu nhất, đương nhiên cũng có sự tự tin nhất định, dạng phụ nữ yếu đuối này, ban đầu quả thật dễ dàng khiến đàn ông mong muốn che trở, nhưng tính tình ảm đạm, kỹ năng trên giường lại hoàn toàn không có, người đàn ông trưởng thành như Doãn gia rất nhanh sẽ thấy nhàm chán.

Chỉ người phụ nữ thành thục như cô ta mới có thể cùng Doãn gia sánh đôi lâu dài.

Bình luận

Để lại bình luận