Chương 4

Thật thoải mái, quả thực là thiên đường!

“Ân……”

Phun.

“Nôn ngô.”

Sau tiếng gầm của hắn, cô đem chất lỏng lai lịch không rõ hắn cấp đều nuốt xuống.

Trên mặt Bạch Dương lộ ra kinh ngạc, tay ấn đầu cô vẫn chậm chạp không buông ra, quy đầu còn cắm vào yết hầu, làm cô không có cách nào để hô hấp thông thuận.

Tiêu Trúc Vũ dùng sức mà kéo tay hắn ra, mở to miệng quỳ trên mặt đất ngửa đầu khóc lớn, so với tiếng khóc vừa rồi còn muốn lớn hơn, phải nói là cô cực kì ủy khuất, phỏng chừng có thể đem toàn bộ đất trên mặt đất biến thành biển.

“Sách, mẹ nó.”

Bàn tay to của hắn áp vào che lại miệng của cô, ngay cả quần cũng quên kéo lại, ngồi xổm xuống dùng đôi mắt hung ác mà cảnh cáo: “Lại khóc tôi lại cắm vào miệng em!”

Một tiếng uy hiếp này thành công đem cô sợ tới mức thở mạnh cũng không dám. Trong đôi mắt tròn ướt dầm dề một mảnh mông lung nước mắt

“Em tên gì?”

“Ô, ô ô!”

Một tay Bạch Dương lấy cặp sách cô qua, từ bên trong tìm ra một quyển sách,mở ra trang bìa, trang đầu quả nhiên là dòng chữ chỉnh tề.

Tiêu Trúc Vũ.

Phía dưới cư nhiên còn có một hàng địa chỉ gia đình.

“Tiền là của em, dám đem chuyện này nói ra , tôi đem miệng em xe rách.” Thanh âm khi nói của hắn cố ý hạ thấp giọng, buông cô ra đứng dậy, kéo khóa quần, mang lại mũ rồi rời đi.

Tiếng khóc cũng bị cô trì hoãn lại, Tiêu Trúc Vũ khụt khịt cong lưng nhặt tiền rơi rải rác trên mặt đất, đây là tiền cô nên nhận được, sợ hắn đổi ý về đoạt lại, một giây cũng không ngừng , không ngừng nhặt rồi nhét vào cặp sách, khi nhặt hết tiền bỏ vào cặp sách đứng dậy bước đi thì cô nghĩ mình cũng sẽ mau quên những chuyện vừa rồi thôi, vì đầu cô không được thông minh nên trí nhớ cũng không tốt.

Lần này cô cần phải đổi chỗ giấu tiền khác mới được.

Hắn là người bị bệnh vô tính .

Ít nhất ba tiếng trước vẫn được coi là như vậy, nói khó nghe một chút, chính là bị bệnh liệt dương, không có biện pháp cương cứng.

Đương nhiên, đó là ba tiếng trước, chính hắn cũng cho rằng như vậy , rốt cuộc từ lúc hắn bắt đầu lên sơ trung thì huynh đệ của chính mình liền không cứng lên được, cho dù đối mặt với các thể loại phim kích dục, cũng không hề hứng thú mà cứng lên.

Bạch Dương ngồi xổm ở trên tường cao hai mét , một tay sờ cằm, nghĩ trăm lần cũng không ra. Hắn nhíu mày, cái vấn đề này còn nan giải hơn so với việc hỏi hắn thế giới khi nào sẽ tận thế, dưới khóe mắt có nốt ruồi lệ chí dường như có linh hồn làm ánh mắt hắn càng thêm tà mị.

Cố tình, như thế nào đối với một ngốc tử khóc nước mũi lan tràn liền cứng.

“Mẹ nó chứ” ,Hắn nhỏ giọng mắng.

“Đang làm gì.”

Dưới tường , Bạch Vân Yển vừa mới kết thúc công việc trong tay còn cầm cặp công văn, mặc tây trang màu đen, áo khoác vắt ở cổ tay, keo xịt tóc cố định tóc không chút cẩu thả , chính diện mặt không biểu tình nhìn hắn.

“Đang ở đây tự hỏi.” Hắn ngồi xổm, đem vành nón kéo xuống.

“Anh biết.”

Cửa sắt mở ea, đang muốn nhấc chân đi vào thì nghe tiếng nói từ phía sau của hắn : “Anh, em hết bệnh rồi.”

“Bệnh gì.”

“Anh một hai bắt em phải nói ra những từ ngữ làm đàn ông thấy thẹn kia sao”.

Bạch Vân Yển quay đầu lại nhìn hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt cũn không chớp cái nào.

Bạch Dương hoài nghi nghĩ, mắt anh mình có mỏi hay không a nhìn lâu như vậy còn không chớp mắt , đôi tay cắm vào túi, nhảy từ trên tường xuống , giày thể thao chạm mạnh xuống đất nhấc lên một tầng tro bụi , vững vàng mà đáp đất bằng tư thế ngồi xổm.

“Có người trong lòng?” Bạch Vân Yển không không lạnh không nóng nói ra một câu.

Bạch Dương lui về sau hai bước đứng thẳng thân thể, nghiêng lệch đầu dáng vẻ không thể hiểu được anh mình đang nói cái gì, khóe miệng hướng về một bên tai nhếch lên.

Bình luận

Để lại bình luận