Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hiểu Dư nằm yên trên chiếc giường còn vương mùi ái tình ám muội một lúc lâu, rồi mới gắng gượng vén chăn bước xuống. Một tay cô ôm bụng, tay kia bấu víu vào tường để giữ thăng bằng. Những đoạn tường trống trải, cô chỉ có thể lê lết từng bước nặng nhọc về phía phòng tắm.
Cô đã quá mệt mỏi, không còn chút sức lực nào để chống cự. Thân thể rã rời, tâm hồn trống rỗng, chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Lần đầu nếm trải mùi vị đàn bà, sao lại đau đớn và tủi nhục đến thế này? Giá như ông trời có chút lòng thương, đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút, thì cô đã không phải đau đến nhường này.
Sau khi tắm rửa qua loa, Hiểu Dư ôm bụng quằn quại rời khỏi căn phòng khách sạn xa hoa nhưng lạnh lẽo. Trước khi đi, cô không quên nhặt lấy số tiền Tống Ngụy đã để lại. Cô không muốn cầm, nhưng không thể không cầm. Bị bán đến nơi đất khách quê người này, không người thân thích, không nơi nương tựa, nếu không có tiền, cô thật sự không biết phải sống tiếp thế nào.
Suy cho cùng, có lẽ cô nên cảm ơn hắn vì số tiền này. Ít nhất, nó cho cô một cơ hội để tồn tại.
Bước xuống sảnh lớn của khách sạn, sắc mặt Hiểu Dư càng lúc càng tệ đi. Cô mím chặt môi, cố gắng chịu đựng cơn đau nhói ở bụng dưới. Cơn đau này, so với lúc người đàn ông kia thô bạo tiến vào cơ thể cô, cũng chẳng kém cạnh là bao.
Nhân viên lễ tân đứng gần đó thấy vẻ mặt nhợt nhạt của cô, ánh mắt bất giác lướt xuống phía dưới. Nhận ra vết máu sẫm màu thấm qua lớp quần jean mỏng, cô vội lấy ra một miếng băng vệ sinh đưa cho Hiểu Dư, giọng nhỏ nhẹ:
“Thưa quý khách, hình như cô… đến kỳ rồi.” Cô nhân viên ngập ngừng vài giây, dúi miếng băng vào tay Hiểu Dư. “Đi về hướng này, rẽ phải là nhà vệ sinh ạ.”
Hiểu Dư ngơ ngác cầm lấy miếng băng, lí nhí nói lời cảm ơn rồi ôm bụng đi về phía nhà vệ sinh. Kỳ lạ, còn khoảng hai tuần nữa mới đến kỳ kinh nguyệt của cô, sao bây giờ lại đến sớm như vậy?
Ngồi vào phòng vệ sinh, cởi quần ra, cô mới bàng hoàng nhận thấy máu đỏ đã thấm ướt cả chiếc quần lót. May mắn là vết máu ở quần jean không quá lộ liễu, chỉ cần cô không sơ vin áo sơ mi là được.
Hiểu Dư vụng về dán miếng băng lên quần, xong xuôi mới dám mở cửa đi ra. Nhưng bàn tay vừa đặt lên chốt cửa đã buông thõng xuống trong vô lực. Cô ngồi sụp xuống thành bồn cầu, nức nở khóc thành tiếng.
Ngay lúc này đây, cô nhớ mẹ da diết. Giá mà có mẹ ở bên cạnh, ôm cô vào lòng và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Khóc một lúc lâu, cơn đau bụng dưới lại càng dồn dập hơn. Hiểu Dư rời khỏi khách sạn, đứng bên lề đường đông đúc, ôm bụng chờ xe trong đau đớn. Cô bắt đại một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện. Tình trạng này của cô, có lẽ chỉ có bác sĩ mới giúp được.
Đến bệnh viện, Hiểu Dư ôm bụng tìm đến khoa sản phụ. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán cô, mọi người đều ái ngại nhường đường cho cô vào phòng khám trước.
Nằm trên giường bệnh, được truyền dịch, cơn đau ở vùng kín và bụng dưới cũng dịu đi phần nào. Bác sĩ vừa giải thích sơ qua tình hình của cô: màng trinh bị rách dẫn đến xuất huyết bên trong, vùng kín bị tổn thương nghiêm trọng do quan hệ quá mạnh bạo, cần phải khâu lại vài mũi.
Hiểu Dư nhìn lên bình dịch truyền đang nhỏ giọt đều đặn, cảm giác như vừa được sống lại. Cô mím môi, quay sang hỏi vị bác sĩ nữ đã có tuổi:
“Bác sĩ, khoảng bao lâu thì tôi có thể về ạ?”
Vị bác sĩ vừa ghi chép bệnh án xong, ngước nhìn cô, giọng ôn tồn: “Không có ai đi cùng cô sao?”
“Dạ không ạ.” Cô lắc đầu.
Nghe vậy, gương mặt điềm đạm của vị bác sĩ bỗng hiện lên vài nét giận dữ. Bà không kiềm được mà buột miệng mắng: “Lũ đàn ông khốn nạn! Chỉ biết nghĩ đến bản thân mình! Lần đầu của con gái người ta mà làm mạnh bạo như vậy, làm tổn thương con bé đến mức này. Đã vậy còn không thèm đi cùng bạn gái đến bệnh viện. Đúng là loại tồi tệ hết chỗ nói!”
Những lời nói ấy, dù chỉ là lời trách móc bâng quơ, cũng khiến lòng Hiểu Dư ấm lại đôi chút. Cô nhìn vị bác sĩ, đôi môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt nhòa, chua xót: “Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm. Nhưng cháu… là gái bán thân. Bác sĩ không cần thương hại đâu ạ… Đều là đáng đời cả mà…”
Vị bác sĩ sững người, lặng đi trong giây lát. Bà không ngờ một cô gái có vẻ ngoài hiền lành, trong sáng như vậy lại làm cái nghề bị người đời khinh rẻ. Có lẽ, cũng là vì hoàn cảnh xô đẩy, rơi vào bước đường cùng.
Bà không dám nghĩ nhiều thêm, chỉ nhẹ nhàng dặn dò: “Truyền xong bình nước này cô có thể về. Nhớ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, kiêng cữ quan hệ ít nhất một tháng. Tháng sau quay lại đây tái khám nhé.”
“Dạ, cháu cảm ơn bác sĩ.”
Hiểu Dư một mình rời khỏi bệnh viện. Cô đi thơ thẩn dọc theo con đường lớn, lòng trống rỗng, không biết nên đi đâu về đâu. Thành phố này quá xa lạ, quá ồn ào và tấp nập, khác hẳn với thị trấn yên bình nơi cô từng sống. Cô cảm thấy lạc lõng và cô độc giữa dòng người hối hả.

Bình luận

Để lại bình luận