Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

: Mùi mực và hương quế

Trương Vận Tâm đến phủ được nửa tháng, Túc Yểu gần như không chạm mặt. Nàng nghe nói ả ta bị Trình Lan cấm túc vì dám mặc đồ con trai trốn ra ngoài chơi.

Túc Yểu cũng dần quen với cuộc sống mới.

Sống lại, nàng bắt đầu một thói quen: chép kinh văn.

Nàng không cầu phúc. Nàng chỉ cầu cho tâm mình được tịnh. Kiếp trước bệnh tật liệt giường, kiếp này được khỏe mạnh, nàng trân quý từng giây phút.

Nắng sớm xuyên qua màn sương, Túc Yểu đã ngồi ngay ngắn bên bàn. Nét chữ nàng mềm mại, uyển chuyển.

Đông Thanh bước vào. Hắn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng nàng.

Nàng quá đẹp. Đẹp đến mức không thật. Đẹp đến mức hắn sợ chỉ cần chớp mắt, nàng sẽ tan biến như khói sương.

Hắn sợ. Nỗi sợ hãi từ kiếp trước vẫn còn đó, nỗi đau mất nàng vẫn còn cào xé tim hắn mỗi đêm.

“Niên Niên…” Hắn bất giác gọi.

Bút lông run lên. Một giọt mực đặc sệt rơi xuống, loang lổ trên giấy Tuyên Thành. Túc Yểu không giận. Nàng ngẩng đầu, cười với hắn. “Hôm nay ngươi tới sớm vậy.”

Hắn phải hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình: Nàng còn sống. Nàng đang ở đây.

“Trời trở lạnh,” hắn nói, giọng khàn khàn. “Chép kinh cũng tốt, nhưng đừng để mệt.”

Nàng kéo tay áo hắn, lôi hắn ngồi xuống bên cạnh. Mùi hoa quế thoang thoảng trên người hắn luôn khiến nàng an tâm. Nàng rót cho hắn một ly trà nóng. “Uống đi.”

Từ nhỏ đến lớn, họ luôn như hình với bóng. Dù hắn danh nghĩa là bạn chơi cùng, nhưng người trong phủ đều biết, hắn là “Đông Thanh thiếu gia”.

Quyền lợi đó, là Túc Yểu ban cho hắn.

Trước mặt người ngoài, họ giữ khoảng cách. Sau lưng mọi người, họ thân mật hơn một chút. Túc Yểu ỷ lại Đông Thanh. Đông Thanh… yêu Túc Yểu. Đó là điều hiển nhiên như hít thở.

Ngón tay Đông Thanh khẽ cử động. Cuối cùng, hắn vươn tay, xoa nhẹ búi tóc tinh xảo của nàng.

“Niên Niên, mấy hôm nữa, chúng ta lên chùa thắp hương đi.”

Bình luận

Để lại bình luận