Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lòng Đàm Trinh Tịnh nóng như lửa đốt, cô vội hỏi: “Vậy bố con làm ở đâu thế? Nói cho cô biết được không?”
Kỳ Kỳ kéo tay cô ra xe, nói: “Con không biết tên cơ quan bố làm, nhưng chú Lý biết ạ.”
Tiểu Lý thấy cô đến thì lập tức đứng thẳng người, cười chào: “Cô giáo Đàm.”
Kỳ Kỳ nói: “Cô Đàm hỏi bố cháu làm ở đâu, chú nói cho cô biết đi ạ!”
Tim Tiểu Lý đập thình thịch. Nhớ lại lời dặn của sếp, anh ta nói: “Cô Đàm, anh Nhiếp có dặn, nếu cô muốn tìm anh ấy thì cứ đến thẳng địa chỉ này.” Anh ta đưa cho cô một mảnh giấy.
Đàm Trinh Tịnh run run nhận lấy. Tờ giấy mỏng manh mà nặng trĩu. Địa chỉ ghi trên đó là một khu biệt thự ven hồ, nổi tiếng với môi trường sống và an ninh tốt, nghe nói rất nhiều quan chức cấp cao ở đó.
Cô không thể tự vào được, Tiểu Lý phải lái xe đưa cô đến tận nơi. Xe dừng trước một căn biệt thự hai tầng nhỏ nhắn. Đàm Trinh Tịnh xuống xe, bấm chuông.
Cửa nhanh chóng mở ra. Người đàn ông đứng sau cửa mặc đồ ở nhà, tóc tai không chải chuốt gọn gàng như mọi khi, nheo mắt nhìn cô. “Vào đi,” anh nói nhàn nhạt, rồi quay người đi thẳng lên lầu, không thèm nhìn cô thêm.
Đàm Trinh Tịnh ngồi xuống ghế sofa, lòng đầy bất an. Những lời chuẩn bị sẵn bỗng dưng bay biến. Liệu cô có thể thương lượng được với anh không? Thái độ của anh dường như đã khác trước.
Vài phút sau, anh thay đồ xong, đi xuống lầu, ngồi đối diện cô, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô. “Em muốn uống gì?”
“Không cần đâu.” Đàm Trinh Tịnh nhìn anh. Nụ cười ấm áp thường ngày đã biến mất. Phải chăng anh không cần giả vờ nữa, hay đây mới là con người thật của anh? Cô không chắc, bèn từ chối ý tốt của anh và đi thẳng vào vấn đề. “Tôi nghe nói anh làm việc trong chính quyền thành phố?”
Nhiếp Tu Tề không đáp, lái sang chuyện khác. “Cô Đàm, hôm nay em đến chỉ để hỏi vậy thôi sao?”
Im lặng một lúc, Đàm Trinh Tịnh nói: “Chuyện của chồng tôi, có phải do anh làm không?”
Nhiếp Tu Tề nhướng mày, “Sao cô Đàm lại nghĩ tôi biết chuyện của một người không quen? Tôi thừa nhận có chút cảm tình với cô, nhưng chưa đến mức không có em thì không được.” Anh dừng lại, rồi mỉm cười, “Cô Đàm, một phụ nữ một mình đến nhà đàn ông độc thân, em biết điều đó có nghĩa gì không?”
Lẽ nào không phải anh? Cô suy nghĩ rồi đứng dậy: “Xin lỗi, có lẽ tôi nhầm, làm phiền anh rồi.”
Thấy cô định đi, Nhiếp Tu Tề đặt tách trà xuống, giữ cô lại. Lòng bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, vết chai nơi đầu ngón tay lướt qua làn da mềm mại, khiến cô thấy nhồn nhột. “Cô Đàm,” anh hài lòng khẽ gọi, tay hơi dùng sức, kéo cô vào lòng.
Đàm Trinh Tịnh đang thất thần, loạng choạng ngã vào lòng anh, eo bị anh ôm chặt. Vòng eo thon thả thường uyển chuyển trong điệu múa nay đã nằm gọn trong bàn tay anh, không một chút mỡ thừa. Chiếc váy hoa dài của cô phủ lên đầu gối anh, đẹp lộng lẫy. Nhiếp Tu Tề nhìn người trong lòng, nói: “Đúng là tôi làm trong chính phủ. Nếu em có khó khăn, cứ nói ra, biết đâu tôi giúp được.” Ngón tay anh vân vê làn da mềm mại nơi eo cô, dường như còn muốn lần lên cao hơn.
Đàm Trinh Tịnh bắt đầu giãy giụa: “Thả tôi ra, tôi không phải loại phụ nữ đó.” Ấn tượng về một người đàn ông ưu tú, dịu dàng, lịch sự trong cô sụp đổ. Không ngờ anh lại hành xử thô lỗ thế này.
Nhiếp Tu Tề cười, giữ lấy cằm cô: “Tự mình chạy đến địa bàn của tôi, sao còn tỏ ra e dè?” Ánh mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm, thì thầm bên tai cô: “Trước khi đến đây, em đã chuẩn bị tinh thần rồi, phải không?”
Quả đúng là vậy. Đàm Trinh Tịnh ngây người. Hai chân cô bị anh tách ra, tay bị ép vòng qua sau đầu anh, ánh mắt buộc phải nhìn thẳng vào mặt anh. Khuôn mặt điển trai đang nhìn cô đầy say mê. Cô từng mơ thấy cảnh này, người đàn ông cao lớn tuấn tú ép buộc cô làm tình, cảm giác tội lỗi xen lẫn khoái cảm khiến cô không thể quên.

Bình luận

Để lại bình luận