Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Lễ Đính Hôn Của Những Kẻ Giả Tạo

Tinh Thần nhanh chóng cúi đầu, múc vội bát canh nóng mà người hầu vừa mang tới, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình hết mức có thể. Cô toàn tâm toàn ý dự tính thực hiện kế sách “không để ý đến chuyện bên ngoài”, ăn nhanh rồi chuồn. Nhưng ngờ đâu, hai người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh đang thì thầm to nhỏ, và từng câu từng chữ của họ đều lọt rõ vào tai cô, không sót một từ nào.

“Nhìn xem, Cổ Đại tiểu thư mừng đến mức sắp ngất đi rồi kìa. Có thể có được người chồng như vậy, đổi lại là tôi, tôi cũng nguyện ý ngất xỉu ngay tại chỗ!”

“Người ta tuy chức danh là Phó trợ lý nhưng được truyền thông công nhận là ‘Người đàn ông độc thân hoàng kim’ giá trị nhất Đài Loan hiện nay đấy. Tin tức đính hôn này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái đau lòng muốn chết, nhảy lầu tự tử cho xem!”

“Nhưng mà tôi nghe có tin đồn nội bộ lộ ra, Cổ Thị sắp tới muốn mời dự họp đại hội cổ đông bất thường. Tôi nghe chồng tôi nói, Cổ phó tổng – cha vợ tương lai đấy – dường như đang muốn liên kết các thành viên Hội Đồng Quản Trị để làm khó dễ Phó trợ lý, tước quyền của cậu ta. Không nghĩ tới đùng một cái lại có chuyện vui thế này nha!”

“Đúng vậy! Cứ như thế này thì thành người một nhà rồi, còn tranh giành đấu đá gì nữa. Lại nói, chàng rể quý này của Cổ phó tổng so với đứa con trai ruột phá gia chi tử không ra gì của ông ấy còn hơn gấp vạn lần nha.”

“Kia có phải là chiến lược hôn nhân không…”

Thì ra là muốn đính hôn nha!

Trong lòng Tinh Thần chợt hiểu ra vấn đề. Cô buông thìa canh xuống, chiếc thìa sứ chạm vào bát phát ra tiếng “keng” khe khẽ. Vốn đã thu hồi ánh mắt tò mò, nhưng giờ cô lại không tự chủ được mà liếc nhìn về phía “con rể cưng” tương lai của Cổ Gia.

Hắn vẫn ngồi đó, tựa vào chiếc ghế bọc nhung sang trọng, phong thái tôn quý ung dung. Khuôn mặt đẹp trai tựa như tượng tạc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trầm ổn thường ngày, hai đầu lông mày cũng không gợn lên chút vẻ lo sợ hay vui mừng nào. Dường như nhận thấy ánh mắt đang tìm tòi, nghiên cứu của cô chiếu tới, hắn vẫn bất động thanh sắc, chỉ có đôi lông mày kiếm dường như khẽ nhếch lên một chút, nhưng tuyệt nhiên không đón nhận ánh nhìn của cô, tựa như không thèm để ý xem con chuột nhắt kia đang tính toán điều gì.

Cùng một vấn đề đính hôn, nhưng thái độ của nam và nữ chính lại hoàn toàn trái ngược. So với sự bình thản đến lạnh lùng của nam chính, nữ chính – Cổ Lệ Sa – lại hiện rõ vẻ sung sướng và hưng phấn không giấu diếm. Cô ả kéo tay mẹ mình, bà Mullen Na, nũng nịu nói lớn, cốt để cho cả phòng nghe thấy:

“Cha, mẹ! Con muốn mau chóng tổ chức lễ đính hôn, càng sớm càng tốt. Rồi sau đó chúng ta sẽ sang Pháp cử hành hôn lễ thật long trọng tại lâu đài cổ, giống như hôn lễ thế kỷ của con gái Chủ tịch Tập đoàn Lôi Đình ấy. Con rất thích phong cách cổ điển, lãng mạn như vậy. Cha mẹ xem có được không?”

“Được, được, được! Đều theo ý của con hết. Con gái cưng của mẹ cảm thấy vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.” Mullen Na cười híp cả mắt, cưng chiều vuốt tóc con gái. Rồi sực nhớ ra vấn đề này cần sự đồng ý của nhà trai, bà ta liền quay sang Phó Hoành, gọi bằng tên tiếng Anh cho thân mật: “Fran, cậu cảm thấy thế nào? Ý kiến của Lệ Sa cậu thấy sao?”

Phó Hoành mỉm cười, nụ cười đúng chuẩn mực xã giao, nho nhã lễ độ trả lời: “Phu nhân và tiểu thư làm chủ thì tốt rồi, tôi không có ý kiến gì cả.”

“Anh cũng đồng ý sao? Thật tốt quá, Fran!” Cổ Lệ Sa mừng rỡ khôn tả xiết, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên. Vì quá mức cảm động mà hốc mắt cô ta đỏ hoe, thiếu chút nữa rơi lệ: “Em thật hạnh phúc! Em còn nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý, sẽ từ chối em…”

Cô ta nức nở một chút, rồi nắm lấy tay hắn, trịnh trọng như đang tuyên thệ: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, sẽ không nuốt lời. Em sẽ học làm một người vợ tốt, ngoan hiền của anh, làm cho anh không bao giờ phải hối hận khi cưới em.”

Trong những bộ phim truyền hình tình cảm sướt mướt lúc tám giờ tối, bình thường ở tình huống lãng mạn này, nam chính đều phải thâm tình chân thành, nắm tay nữ chính mà đáp lại rằng: “Anh làm sao có thể hối hận được? Có thể lấy được người tuyệt vời như em là may mắn ba đời của anh” hoặc “Anh sẽ vĩnh viễn yêu em, che chở cho em suốt đời”. Những lời nói đường mật tuyệt vời như vậy, cùng cái nắm tay thề non hẹn biển sẽ khiến cho bao khán giả xem đài phải rơi nước mắt cảm động.

Đáng tiếc, người đàn ông bên kia lại không hành động theo kịch bản ngôn tình ấy.

Hắn không nói gì thêm, đôi môi mỏng gợi cảm chỉ khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm không đổi. Nụ cười ấy vừa như ngầm đồng ý, chiều chuộng, lại vừa giống như đang toan tính một âm mưu gì đó sâu xa.

Cổ Lệ Sa biết Phó Hoành là người lý trí, tình cảm luôn giấu kín trong lòng, tâm tư thâm sâu khó dò. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ để lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài mặt. Trong lòng cô ta tuy có chút thất vọng vì thái độ hờ hững của hắn, nhưng rất nhanh đã bị không khí vui vẻ và viễn cảnh về một đám cưới trong mơ che lấp đi.

Màn kịch gia đình hạnh phúc trước mắt khiến cho Cổ Tinh Thần thở dài ngao ngán. Cô xem thế là quá đủ rồi. Từ tận đáy lòng, cô đối với người đàn ông tên Phó Hoành này thực sự cảm thấy khâm phục và cũng ghê sợ.

Người đàn ông này thật là cao tay. Cô còn nhớ rõ như in năm đó, Cổ Lệ Sa trong cơn thịnh nộ đã chỉ thẳng vào mặt Phó Hoành mắng té tát, gọi hắn chỉ là một “con chó” mà Cổ Gia nuôi trong nhà để sai vặt. Câu chuyện đó được người chứng kiến thuật lại sống động, đến nay vẫn còn là chủ đề trà dư tửu hậu châm biếm của giới thượng lưu mỗi khi nhắc đến Cổ Gia.

Nhưng chỉ vài năm ngắn ngủi sau đó, gió đã đổi chiều. Một kẻ có ánh mắt luôn nhìn lên đỉnh đầu, ngang bướng, ương ngạnh và coi trời bằng vung như Cổ Lệ Sa giờ đây lại bị hãm sâu vào lưới tình của “con chó” năm xưa. Cô ta bị sức quyến rũ chết người của hắn làm cho thần hồn điên đảo, không thể kiềm chế bản thân, thậm chí còn hạ mình cầu xin đính hôn, tương lai còn muốn đường đường chính chính tiến vào lễ đường làm Phó phu nhân.

Vị Phó trợ lý này không biết đã cho Cổ Lệ Sa ăn phải bùa mê thuốc lú gì? Hay là kỹ năng giường chiếu của hắn quá tuyệt vời khiến cô ta không dứt ra được?

Hắn đang tính toán gì đây? Tinh Thần vắt óc suy nghĩ cũng đoán không ra.

Thân thế của Phó Hoành cũng giống như cô, không khác biệt là mấy. Cùng là trẻ mồ côi, xuất thân thấp kém. Năm mười bốn tuổi, hắn được quản gia già của Cổ Gia nhận nuôi. Từ nhỏ hắn vừa là người hầu kẻ hạ, vừa là bạn học cùng tiến cùng lùi của thiếu gia Cổ Gia – Cổ Hách Tuyền. Vị trí của hắn trong cái nhà này vốn dĩ mờ nhạt, không làm cho người ta để ý, không có tiếng tăm gì, chỉ là cái bóng bên cạnh thiếu gia.

Thân thế và hoàn cảnh như vậy chỉ khiến cho người ta thấy thương hại, khinh thường.

Nhưng không, hắn so với cô, Cổ Tinh Thần, còn may mắn và đáng sợ hơn gấp ngàn lần.

Bình luận (0)

Để lại bình luận