Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Chuyện là thế đó. Em học sinh này chuyển từ Nhất Trung sang, học lực tốt, về lớp em cũng không làm em thêm vất vả đâu.” Cao Vân nói.

Ở thành phố Bắc Hoài này, trường Nhất Trung và trường Bắc Hoài là đối thủ cạnh tranh không đội trời chung. Thủ khoa các kỳ thi hoặc là của Bắc Hoài, hoặc là của Nhất Trung, sự cạnh tranh khốc liệt khỏi phải bàn. Đang yên đang lành lại chuyển từ Nhất Trung sang đây, tám phần là đã gây ra chuyện gì tày đình.

Nhạc Dư chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, liếc nhanh qua tờ sơ yếu lý lịch tóm tắt của cậu học sinh mới, rồi ngẩng đầu cười đáp: “Không sao đâu chị. Lớp em sĩ số hơi lẻ, thêm em ấy vào là chẵn đẹp luôn.”

Cao Vân cũng nghĩ vậy. Khi chia ban Tự nhiên và Xã hội, lớp 11-6 ít học sinh hơn các lớp khác, thêm một người nữa là vừa cân bằng. Chị xem đồng hồ. “Vậy nhé, lát nữa em ấy đến chị sẽ dẫn qua gặp em.”

Nhạc Dư bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng thầm tặc lưỡi, xem ra cậu học trò mới này có lai lịch không nhỏ.

Đợi Cao Vân đi khỏi, cô lại nhìn vào tờ giấy A4 trên tay, vô thức đọc thầm cái tên: “Lục Thương.”

Lục Thương đến trường đúng vào tiết Văn của Nhạc Dư. Cao Vân dẫn cậu đến thẳng cửa lớp 11-6, nói với Nhạc Dư một tiếng rồi khoát tay bỏ đi luôn.

Người thật trông khác xa ảnh chụp. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Nhạc Dư khi nhìn thấy Lục Thương. Trong ảnh hồ sơ, Lục Thương nhíu mày, mắt nửa nhắm nửa mở như còn ngái ngủ, môi mím chặt lộ vẻ khó chịu, tổng thể trông không mấy thiện cảm, thậm chí còn có chút hung dữ.

Nhưng người thật lại hoàn toàn khác. Lục Thương cao ráo, hơi gầy, mày thanh mắt sáng. Dù gương mặt không biểu cảm gì, nhưng lại không hề khiến người khác cảm thấy sợ hãi hay khó chịu. Cậu có đôi mắt như biết cười, lúc đuôi mắt hơi rũ xuống lại trông rất hiền lành, vô tội. Không hiểu sao lại chụp ra được tấm ảnh kia nữa.

Cao Vân đi rồi, Nhạc Dư im lặng giây lát rồi mới dẫn Lục Thương vào lớp. “Em giới thiệu qua về mình đi.”

Lục Thương liếc Nhạc Dư một cái, không nói không rằng bước lên bục giảng, cầm viên phấn viết tên mình lên bảng đen. Đặt phấn xuống, cậu thiếu niên cất giọng trong trẻo, rõ ràng, rất hợp với vẻ ngoài của mình: “Lục Thương.”

Nhạc Dư còn đang đợi cậu nói thêm gì đó, thì cậu đã bước xuống khỏi bục giảng. Lục Thương tự mình đi thẳng về phía cuối lớp. Chỗ đó gần thùng rác nên không ai ngồi, vừa hay còn một bàn trống. Cậu cũng chẳng hề chê bai, mặt không đổi sắc ngồi xuống, hoàn toàn phớt lờ mấy chục cặp mắt đang đổ dồn về phía mình.

Nhạc Dư thầm kêu khổ trong lòng. Xem ra cô vừa nhận phải một củ khoai lang bỏng tay rồi!

Ướt

Đúng giờ như đã hẹn, khi tiết học cuối cùng chỉ còn một phút nữa là kết thúc, Hoắc Tuân nhắn tin báo anh đã đến. Nhưng Nhạc Dư lại không đọc được tin nhắn ngay lúc đó. Tiết tự học cuối bị Vương Thận trưng dụng để dạy thêm Toán. Dù muốn giao bài tập về nhà, Nhạc Dư vẫn phải đợi Vương Thận dạy lố giờ xong xuôi đi ra ngoài mới có thể vào lớp dặn dò bài tập đọc thuộc lòng cổ văn cho ngày mai.

Xe của Hoắc Tuân đỗ ở một chỗ kín đáo, phía sau cửa hông của trường Bắc Hoài. Ra khỏi cửa hông, rẽ trái, đến gốc cây thứ năm là “chỗ đậu xe quen thuộc” của anh. Mãi đến khi Nhạc Dư vòng qua dãy nhà học để ra cửa hông thì cũng đã nửa tiếng trôi qua.

Vừa lên xe, Nhạc Dư đã nhào ngay vào lòng Hoắc Tuân. Cô là người đến muộn, đáng lẽ phải tỏ ra áy náy một chút. Tấm ngăn giữa xe được kéo lên. Nhạc Dư dụi dụi mũi vào yết hầu của Hoắc Tuân như một chú cún con, rồi khoa trương kêu lên: “Trời ơi, em ngửi thấy mùi trai đẹp!”

Hoắc Tuân vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nhưng giọng nói lại lạnh lùng. “Xem ra mùi trai đẹp này chưa đủ nồng, phải nửa tiếng sau em mới ngửi thấy.”

Còn có tâm trạng trêu chọc tức là không giận. Mà họ cũng chẳng giận dỗi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, quen rồi.

“Còn không phải tại em cẩn thận sao? Lỡ ngửi nhầm người thì biết làm thế nào?”

Nghe vậy, Hoắc Tuân nheo mắt lại, véo nhẹ phần eo mềm của cô, kéo sát khoảng cách giữa hai người, chóp mũi gần như chạm vào mặt Nhạc Dư. “Em thử ngửi nhầm xem?”

Nhạc Dư chẳng hề để tâm đến lời đe dọa của anh, cô đột ngột há miệng cắn nhẹ lên môi anh rồi nhả ra. Trên bờ môi dưới mềm mại lập tức hiện rõ hai dấu răng nhỏ. Cô hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình, miệng lại nghiêm túc nói: “Em nào dám.”

Và rồi… mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Một bàn tay anh luồn xuống dưới váy cô, cách một lớp quần lót mỏng manh, lòng bàn tay khô ráo ấm áp áp lên cửa huyệt đang dần ẩm ướt. Bắp đùi Nhạc Dư khẽ run lên, cô hơi nghiêng đầu đi, nụ hôn của Hoắc Tuân trượt xuống gò má, rồi có xu hướng di chuyển xuống thấp hơn.

Cô khẽ nói: “Đừng…” Không phải đừng hôn, mà là đừng sờ.

“Anh biết.” Hoắc Tuân tựa đầu lên vai Nhạc Dư, cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp. Anh vẫn luôn biết chừng mực. Lòng bàn tay anh khẽ xoa nắn nhụy hoa thêm vài lần nữa, trước khi rút ra còn cẩn thận chỉnh lại chiếc quần lót hơi lệch của cô. “Ướt rồi này.”

Bình luận

Để lại bình luận