Chương 4

“Không xem, không có gì đẹp.”

“Cậu không thích xem anh trai chơi bóng rổ à? Nhưng vì sao a? Mình thấy anh ấy chơi giỏi mà.”

“Dưới lầu nhà mình có sân bóng rổ, mỗi lần anh ấy đi chơi bóng đều sẽ dẫn mình theo, bắt mình đi nhặt bóng cho anh ấy.”

Tần Niệm buồn bực mà nói, em gái bị bắt đi nhặt bóng mỗi ngày, cho nên cô mà muốn xem hắn chơi bóng rổ mới là lạ.

Từ Gia: “……”

Cô nàng không có anh trai, cho nên hoàn toàn không thể lĩnh hội nổi chuyện này.

“Bất quá thoạt nhìn anh trai cậu là người không dễ trêu chọc lắm.” Cô nàng tổng kết.

Nếu đã không xem trận bóng, Từ Gia liền quyết định đi ăn tối, cô nàng là học sinh nội trú, đi trễ một chút là sẽ không còn đồ ăn ngon để ăn.

Nhà của hai anh em Tần Niệm ở gần trường học, cho nên sau khi khai giảng thì cô học ngoại trú, bởi vì mẹ Tần đã nói nhà có anh trai là học sinh giỏi thì đương nhiên phải lợi dụng cho thật tốt, nếu có gì không hiểu thì về nhà bảo anh chỉ dạy cho.

Tần Huyên quả thật là đã có dạy học cho em gái, hơn nữa còn dạy rất tốt. Ở học kỳ cuối cùng năm lớp 9 của Tần Niệm, đã dạy một người học yếu như cô thành công thi đỗ vào được trường trung học số 1 tốt nhất. Tuy rằng là kết quả điểm số lúc đó không cao cho lắm, nhưng cũng được xem là thành tích khả quan.

Lúc đi đến ngã rẽ, Tần Niệm tạm biệt với Từ Gia, sau đó một mình đi đến bãi đỗ xe, cô tính toán ở nơi đó chờ Tần Huyên.

Ban đầu Tần Huyên thường đi học bằng xe đạp, nhưng học kỳ này cha Tần đã chủ động mua cho hắn 1 chiếc xe điện. Ngoài miệng nói là thông cảm cho hắn học cuối cấp vất vả, xe điện có thể làm hắn đi học nhẹ nhàng chút, thật ra là muốn hắn chở em gái đi học, em gái ngồi xe điện sẽ thoải mái được chút.

Tần Huyên ngoài miệng thoải mái đồng ý, nhưng thường xuyên sẽ ngầm lấy chuyện này ra đùa Tần Niệm.

“Em gái, có muốn ngồi xe điện của anh hay không? Muốn ngồi thì phải giúp anh giặt giày chơi bóng.”

“Em gái, muốn ngồi xe điện của anh trai, thì hãy đem socola mà em giấu đem ra cho anh ăn.”

……

Mỗi lần hắn đem Tần Niệm ra đùa giỡn khiến cô vô cùng buồn bực, còn hắn thì cười đến vô cùng vui sướng.

Thật ra Tần Niệm trước kia không có thân thiết với anh trai và cha mẹ như vậy, cô là đứa bé được cha mẹ lén sinh ra trong thời điểm kế hoạch hóa gia đình đang diễn ra nghiêm ngặt, chính phủ quy định mỗi nhà chỉ được sinh 1 con.

Cho nên từ nhỏ cho đến lớn cô đều sống chung với bà ngoại, thân thiết với bà ngoại hơn một chút. Mãi cho đến khi Tần Niệm học cuối cấp 2, cha Tần dùng mối quan hệ ở khắp nơi, mới thành công đưa cô chuyển về thành phố sống chung với gia đình.

Thời điểm khi cô mới chuyển về, Tần Niệm có chút sợ hãi người anh trai này, luôn trốn tránh hắn, nếu không phải anh trai cứ bám riết để trêu đùa cô không tha, thì cô nguyện ý làm một con ốc sên, trốn tránh ở trong vỏ của mình.

Bình luận

Để lại bình luận