Chương 4

“Kỳ quái thật… Ô a… Tuấn Kiệt, đừng ấn nữa, kỳ quái quá…”

Bình An bất lực đẩy dương vật của mình vài lần, dịch tuyến tiền liệt dần dần tràn ra từ dương vật cương cứng của cậu, nhưng điều này càng làm cho cảm giác nhịn tiểu càng rõ ràng hơn.

“Trướng bụng quá…Tôi muốn đi tiểu…để tôi đi tiểu…ôi, trướng quá…”

Đau nhức cộng thêm khoái cảm tê dại khiến đầu óc Bình An mụ mị, nước mắt sinh lý không khỏi trào ra, hắn nắm lấy tay Tuấn Kiệt cầu xin.

“Tuấn Kiệt … Cứu tôi với, bàng quang của tôi sắp vỡ mất rồi… Ôi, sắp hỏng mất…”

Nhìn thấy Bình An như sắp ngã xuống, Tuấn Kiệt thương xót rút tay lại, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bình An.

“Tôi có ý này.”

Bình An hai chân bị ép dang rộng, bị treo ở trên giường, thân trên bị trói chặt, hai mắt bị một dải ruy băng màu đen che lại.

“Tuấn Kiệt, cách này thực sự ổn chứ?” Bình An có chút bất an, nhưng nỗi đau nhịn tiểu và sự tin tưởng vào Tuấn Kiệt vẫn khiến cậu nằm trên giường lúc này.

“Đương nhiên, lát nữa tôi giúp cậu đi tiểu.”

Tuấn Kiệt cầm ống thông tiểu hắn mua từ phòng khám của trường trong tay, cẩn thận khử trùng, một lúc sau, ống thông chuẩn bị đưa vào bàng quang của Bình An, giúp cậu đi tiểu.

Tuấn Kiệt dùng hai tay ôm lấy quy đầu của Bình An, xoa xoa từng chút một, con cặc nhạy cảm của Bình An nhanh chóng phản ứng, đứng thẳng dậy.

“Hmm…chạm vào nữa đi, à! Đừng chạm nữa…trướng quá…đầy quá…” Bình An nhẹ nhàng cầu xin.

Tuấn Kiệt nhéo quy đầu, nhẹ nhàng thọc vào mã mắt Bình An, trong mã mắt rất nhanh xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Đây là thông đạo dùng để tiểu tiện và xuất tinh, một khi bị chặn, năng lực tiểu tiện và xuất tinh của Bình An sẽ bị Tuấn Kiệt khống chế.

Tuấn Kiệt bôi trơn ống thông rồi nhẹ nhàng đưa vào niệu đạo của Bình An.

Bình An theo bản năng muốn tránh né, cậu vặn mông lắc lắc chân, nhưng bởi vì bị trói nên giãy giụa đều vô ích.

“Cậu còn muốn đi tiểu không?”

Diệp Nhiên ngăn cản, “Nếu cậu không muốn đi tiểu, tôi đặt em xuống ngay bây giờ.”

Tuấn Kiệt làm bộ rút ống trong niệu đạo của Bình An ra.

“Xin lỗi… ưm… Tôi muốn đi tiểu… Tôi sẽ không trốn, được chứ… giúp tôi với, ôi… Tôi muốn đi tiểu…”

Bình An lập tức ngừng vùng vẫy, dùng hết sức khống chế phản ứng tiềm thức của cơ thể, bạn biết đấy, cảm giác bàng quang căng phồng lúc này gần như khiến cậu phát điên, chỉ cần được phép đi tiểu, hắn có thể muốn làm gì thì làm.

Tuấn Kiệt một hơi đưa ống thông vào chỗ sâu nhất, đánh vào cơ vòng, Tuấn Kiệt biết, trừ khi hắn muốn Bình An sống với ống thông suốt đời, bằng không thì chỗ này hắn càng phải cẩn thận. Tuấn Kiệt một tay cầm ống thông tiểu, tay kia ấn vào bụng dưới của Bình An.

“Làm động tác đi tiểu, nhanh lên.”

Bình An dùng sức siết chặt phần bụng dưới của mình, mạnh đến mức cơ thể cậu run lên, nhưng cơ vòng của cậu lại như bị đứt, không tuân theo mệnh lệnh của cậu chút nào, cũng không mở ra bất kỳ khe hở nào.

“Tôi không đi tiểu được…ahhhh…Tôi không đi tiểu được…sưng quá, giúp tôi đi tiểu… Tuấn Kiệt…trướng quá…”

Bình An đang bối rối nhờ Tuấn Kiệt giúp đỡ. Trong lúc cậu đang ngơ ngác, cậu nghe thấy một giọng nói thì thầm như mệnh lệnh: “Đi tiểu.”

Bình luận

Để lại bình luận