Chương 4

Cậu hiện tại không những thập phần tự nhiên ở trước mặt Khương Thanh tè ra quần, còn bởi vì cảm giác thoải mái khi bài nước tiểu mà hơi đỏ mặt, đầu ở trong khuỷu tay hắn cọ xát.

“Học trưởng, đi WC thoải mái sao?”

“Ân.”

Ôn Cẩn Mặc dịu ngoan gật đầu.

“Vậy học trưởng có muốn trở nên càng thoải mái hơn không?”

Đối với Khương Thanh hoàn toàn không có đề phòng, Ôn Cẩn Mặc không chú ý câu nói này rất nguy hiểm, gật gật đầu.

Khương Thanh đưa cho cậu một cái một ly lớn: “ Vậy học trưởng về sau liền uống nhiều nước đi. Một ngày ít nhất phải uống hai ly nha.”

Ôn Cẩn Mặc tiếp nhận cái ly, nhưng cậu cũng không biết, kỳ thật cái ly này là đạo cụ đặc thù từ hệ thống, chất lỏng chứa trong cái ly có tác dụng giúp đi tiểu hiệu quả. Mà Ôn Cẩn Mặc sau đó, mỗi lần uống nước đều bị nước tiểu mãnh liệt tra tấn đến đứng ngồi không yên, sắc mặt ửng hồng. Nhưng càng khó chịu, khi bị Khương Thanh ôm bài nước tiểu càng thoải mái.

Dần dần, Ôn Cẩn Mặc liền đối với Khương Thanh sinh ra cảm giác ỷ lại. “Học trưởng, đi thôi, nên đi WC.”

Ôn Cẩn Mặc sắc mặt ửng hồng, đôi mắt bị hơi nước mờ mịt phủ lên, như nắm cọng rơm cứu mạng mà gắt gao lôi kéo Khương Thanh.

Xem ra, thời điểm bắt đầu bước tiếp theo đã đến. Khương Thanh quay đầu lại, nhìn trong mắt Ôn Cẩn Mặc chỉ có bóng mình.

————————————

Nội dung liên quan:

“Học trưởng, thích liếm côn thịt ta như vậy sao?”

Khương Thanh nhìn người dưới thân sắc mặt ửng hồng, dịu ngoan lại gấp không chờ nổi mà muốn liếm láp côn thịt hắn.

“Thích.”

Ôn Cẩn Mặc thành thật mà nói ra cảm thụ chính mình, cậu đem đầu lưỡi tận lực liếm láp côn thịt.

“Khương Thanh, ân… tinh dịch… ăn rất ngon.”

Ôn Cẩn Mặc ấp a ấp úng mà nói chuyện, ánh mắt lại không rời côn thịt. Đồng thời, cậu cũng khó nhịn mà vặn vẹo cái mông của mình, khát vọng muốn làm cho Khương Thanh chú ý.

“Như thế nào, đã nhịn không được sao.”

“… Ân.”

Ôn Cẩn Mặc mặt đỏ hồng.

“Muốn bị Khương Thanh rót đầy, vô luận là mặt trên hay là phía dưới……”

“Thật là tham ăn nha học trưởng.” ————

“Ô… ha ~” lại một lần ở trong lòng Khương Thanh bài nước tiểu, Ôn Cẩn Mặc ánh mắt mê ly. Cho dù nơi yếu ớt nhất của chính mình bị người phía sau nắm trong tay, cậu lại không có cảm giác không khỏe chút nào. Ngược lại còn không muốn xa rời mà đem mặt chôn ở trong lòng ngực đối phương, cái miệng nhỏ khẽ hô hấp.

“Học trưởng, nếu không có ta, chỉ sợ đồ vật này đều không thể dùng đi.”

Bình luận

Để lại bình luận