Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Mai Mối Bất Thành

Sắc mặt Lục Bách Trình thoáng chốc biến đổi, mi mắt cụp xuống, giọng nói cũng trở nên cứng rắn lạ thường: “Không có đâu dì ạ.”

“Bạn bè làm ăn cũng được mà, con bé Phi Phi cũng đâu còn nhỏ nhít gì nữa…” Bà An không phải chưa từng nghĩ tới Lục Bách Trình, nhưng hai đứa biết nhau bao năm trời mà chẳng nảy sinh tia lửa nào, bà cũng sớm hết hy vọng rồi.

Lục Bách Trình trong lòng có chút bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hòa nhã, anh gãi gãi mũi chữa ngượng: “Để con để ý thêm xem sao.”

“Ừ, tốt quá, tốt quá.”

Khương Phi nhìn hai người kẻ tung người hứng trước mặt, coi cô như không khí mà tức anh ách. Bàn tay giấu dưới gầm bàn càng không yên phận, dùng sức véo mạnh vào đùi Lục Bách Trình.

Nhưng anh vốn quen tập luyện, cơ bắp rắn chắc, cú véo của cô chẳng thấm vào đâu. Ngược lại, anh còn cố tình dùng tay siết chặt lấy tay cô, đau đến mức cô phải xuýt xoa kêu lên.

“Anh làm cái gì thế?” Cô gắt.
Lục Bách Trình thản nhiên liếc cô một cái.

Bà An Mộng Như vẫn còn đang chìm trong cảm giác yên tâm mà Lục Bách Trình mang lại. Anh là người đáng tin cậy. Bà nhìn anh lớn lên, tướng mạo sáng sủa, lịch thiệp khiêm tốn, bạn bè xung quanh chắc hẳn cũng không phải dạng tầm thường. Có anh đứng ra xem xét giúp, bà cũng yên tâm hơn. Lúc này nhìn Khương Phi cũng thấy thuận mắt hơn đôi chút, tưởng cô đang trách Lục Bách Trình nhận lời giúp bà tìm đối tượng, liền tức giận lườm cô: “Tiểu Lục đang làm gì à? Đang giúp con đấy chứ còn gì nữa!”

Khương Phi hít một hơi thật sâu, cơn tức còn chưa kịp bùng lên thì bàn tay đang siết chặt tay cô bỗng thả lỏng, chuyển sang xoa nắn nhẹ nhàng.

Ăn cơm xong, Lục Bách Trình ra ban công nghe điện thoại. Khương Phi vào bếp phụ mẹ rửa bát.

Tiếng nước chảy ào ào hòa lẫn tiếng bà An tỉ tê: “Tiểu Lục vẫn chưa có người yêu hả con?”

Tim Khương Phi đánh thót một cái, cố làm ra vẻ giễu cợt: “Sao thế, mẹ định giới thiệu mấy cô gái cho anh ấy à?”

“Mẹ chỉ hỏi vậy thôi, nó là con trai, cũng không cần vội.”

“Anh ấy cũng chỉ hơn con vài tháng, vậy con cũng chẳng có gì phải vội.”

“Giống nhau chỗ nào?”
“Khác nhau chỗ nào ạ?”

“Dì An.”

Mắt thấy trận khẩu chiến mới sắp sửa nổ ra thì tiếng Lục Bách Trình vang lên từ sau lưng. Hai mẹ con lập tức im bặt, đồng loạt quay lại.

Lục Bách Trình ngập ngừng một lát mới nói mình có việc đột xuất, phải về trước.

Khương Phi nghe vậy vội vàng lau khô tay: “Em không có xe, đi cùng luôn.”

Bà An tỏ vẻ không vui: “Mai chẳng phải cuối tuần sao, ở lại nhà một đêm đi con.”

“Để hôm khác đi mẹ, mấy bữa nay con nhiều việc quá.”

Giờ mà cô dám ở lại mới lạ. Lục Bách Trình mà đi rồi, khéo bà An lại lôi chuyện vừa rồi ra nói tiếp cho mà xem.

“Thôi được rồi.” Bà An tiện thể sai luôn, “Vậy lát con cầm túi rác đi đổ luôn nhé.”

“Biết rồi ạ.”

Ra khỏi nhà, mưa đã ngớt hạt.

Đổ rác xong, khí trời sau mưa se lạnh khiến Khương Phi rùng mình. Cô cài lại khuy áo khoác, nhưng áo lại chẳng có túi. Ánh mắt cô đảo quanh, rồi tự nhiên đút tay vào túi áo khoác của Lục Bách Trình.

Lục Bách Trình cúi xuống nhìn cô, giọng lạnh tanh: “Nói anh nghe xem, em thích kiểu người thế nào, anh để ý giúp cho.”

Mặt Khương Phi sa sầm: “Anh định làm thật đấy à? Đừng đùa kiểu đấy, không vui đâu.”

“Dì An nghiêm túc như vậy, anh đâu dám lơ là.”

“Vậy chẳng phải anh biết cả rồi sao, còn hỏi em làm gì nữa?”
“Cứ nói anh nghe thử xem nào.”

“Anh cứ tự luyến thế nhỉ?” Khương Phi huých tay anh, “Muốn nghe em khen anh chứ gì?”

Từ lúc bà An nhờ vả trên bàn ăn, sắc mặt Lục Bách Trình đã chẳng tốt đẹp gì. Ra ban công gọi liền hai cuộc điện thoại, hút hết một điếu thuốc. Mùi thuốc lá vương trên người anh, may mà bị mùi đất ẩm sau mưa át đi ít nhiều.

Nghe Khương Phi nói vậy, anh cuối cùng cũng bật cười. Anh luồn tay vào túi áo mình, nắm lấy bàn tay cô: “Về chỗ anh hay chỗ em?”

Bình luận

Để lại bình luận