Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: DUNG HỢP VỤNG VỀ

Tô Nhuyễn cảm thấy mình sắp chết.

Đầu lưỡi của anh…

Nó còn đáng sợ hơn cả ngón tay. Nó nóng, nó ướt, nó linh hoạt. Nó liếm dọc theo khe thịt, mút lấy dòng nước ngọt ngào, rồi tập trung… tấn công vào hạt đậu nhỏ.

“A… A… Dừng… dừng lại… Em… em… AAAAA!”

Cô không thể chịu đựng. Cô che miệng lại. Cơ thể cô co giật mạnh. Bụng dưới co thắt. Một dòng khoái cảm mãnh liệt, cô chưa bao giờ biết đến, nổ tung trong cơ thể cô.

Toàn bộ dâm thủy phun ra, ướt đẫm cả mặt anh.

Anh không né. Anh nuốt lấy.

Anh ngẩng đầu. “Em… thoải mái không?”

Mặt cô đỏ bừng. Cô xấu hổ, không dám trả lời, chỉ nức nở.

Kha Tùng Ứng kéo quần cô lên lại. Anh nằm xuống bên cạnh, ôm cô.

“Anh xin lỗi… Anh làm em sợ.”

“…Không.” Cô thì thầm, vùi mặt vào ngực anh.

“Nhuyễn Nhuyễn,” anh nói, giọng khàn đặc. “Giúp anh… Anh… sắp nổ tung rồi.”

Anh kéo tay cô, đặt lên vật cứng rắn đang cộm lên trong quần.

“Xoa… xoa nó đi.”

Tô Nhuyễn run rẩy. Tay cô, cách một lớp vải, chạm vào. Nó nóng, và cứng như sắt.

Cô vụng về, xoa nắn.

“A…” Anh rên lên, ghì chặt lấy cô.

“Cởi… cởi quần anh ra.”

Cô do dự.

“Giúp anh,” anh cầu xin.

Cô run rẩy, kéo khóa quần anh. Côn thịt nóng rực, bị quần lót đen bó chặt, nảy bật ra.

Cô hoảng sợ rụt tay.

Anh nắm tay cô, đặt trở lại. “Giúp anh…”

Cô nắm lấy. Nó… to quá.

Anh thở dốc, hướng dẫn cô. “Lên… xuống… Đúng rồi… nhanh hơn…”

Cô làm theo. Tiếng thở dốc của anh ngày càng nặng nề.

“Mẹ nó… sướng…”

Anh kéo tay cô ra. “Không… như vậy không đủ…”

Anh kéo cô ngồi dậy. Anh quỳ xuống trước mặt cô.

“Kha Tùng Ứng… anh…”

Anh cầm lấy côn thịt, đưa đến môi cô.

“Ngoan. Hôn nó đi.”

Cô sợ hãi. Nhưng anh nhìn cô, ánh mắt cầu khẩn.

Cô cúi xuống. Cô chỉ dám… chạm nhẹ môi vào.

“Mở miệng ra. Giống như anh hôn em vậy.”

Cô ngoan ngoãn.

Côn thịt nóng hổi tiến vào. Mùi vị xa lạ, tanh nồng. Nhưng cô không ghét.

Cô vụng về, liếm láp.

Kha Tùng Ứng gầm lên. Anh không chịu nổi nữa.

Anh giữ chặt gáy cô, thúc vào sâu hơn.

“Ư…” Cô bị sặc.

Anh thúc vài cái, rồi đột ngột kéo ra.

Anh gầm lên, bắn ra. Tinh dịch nóng hổi, bắn đầy lên ngực áo cô, lên cằm cô.

Anh thở hổn hển, gục đầu vào lòng cô.

“Xin… xin lỗi… Anh… không nhịn được.”

Anh đã bắn. Trước cả khi anh có thể vào trong cô.

Anh tức giận, đấm vào sô pha. “Mẹ kiếp! Lần này không tính!”

Anh ngẩng lên. Anh lại cứng.

Anh nhìn cô, ánh mắt như thú dữ. “Anh muốn… vào trong em.”

Tô Nhuyễn sợ hãi. Nhưng cô cũng… muốn.

Anh không cần bao. Anh không biết. Anh chỉ biết anh muốn cô.

Anh kéo cô nằm xuống, tách hai chân cô ra. Anh đặt vật cứng của mình vào cửa huyệt đã ướt đẫm.

“Sẽ đau một chút. Chịu nhé.”

Anh đẩy vào.

“A!”

Đau. Đau như bị xé rách.

Cô khóc thét lên. “Không… Kha Tùng Ứng… đau! Lấy ra!”

Anh sững lại. Anh thấy… máu.

Anh hoảng sợ. “Máu… Nhuyễn Nhuyễn… anh làm em chảy máu…”

“Đau…”

Anh vội vàng định rút ra.

Nhưng cô, trong cơn đau, lại vòng tay ôm lấy cổ anh. “Đừng… đừng đi. Ở… ở yên đó.”

Anh nằm im. Anh không dám động. Anh hôn lên nước mắt cô. “Anh xin lỗi. Anh là thằng khốn.”

Họ nằm như vậy rất lâu.

Cho đến khi cơn đau dịu đi. Cô bắt đầu cảm nhận được. Bên trong cô, đang có một vật nóng rực, lấp đầy.

Cô… không còn trống rỗng nữa.

“Hết… hết đau rồi,” cô thì thầm.

Anh ngẩng lên. “Thật không?”

Cô gật đầu.

Anh thử… di chuyển. Rất chậm.

“A…” Lần này, không phải là tiếng kêu đau. Là một tiếng rên rỉ xa lạ.

Anh di chuyển. Cảm giác chật chội, ướt át, bao bọc lấy anh. Sướng đến phát điên.

Anh bắt đầu nhanh hơn.

Cô không còn đau. Cô chỉ thấy… lạ. Một cảm giác tê dại, lan tỏa.

“Kha Tùng Ứng…”

“Ngoan. Kêu tên anh.”

“Kha Tùng Ứng!”

Anh thúc mạnh. Cô cong người. (Climax 2 – TN).

Anh gầm lên, rút ra. Lần này, anh lấy cái bao cao su (mua từ lâu) trong ví. Anh không thể mạo hiểm.

Anh đeo vào, rồi lại đâm vào.

Lần này, cô đã sẵn sàng. Anh thúc mạnh.

Tiếng da thịt va chạm. Tiếng rên rỉ.

Anh bế cô lên. Anh muốn cô ở mọi tư thế. Anh muốn lấp đầy cô.

Cuối cùng, anh gục xuống, bắn ra bên trong cô.

Anh nằm trên người cô, thở dốc.

“Đầu… đầu anh lại đau.”

Anh đang nói dối. Anh chỉ là… quá mệt, quá hạnh phúc, và quá xấu hổ vì sự vụng về của mình.

Cô vươn tay, xoa xoa gáy anh, nơi có vết sẹo.

“Em… em hôn anh,” cô thì thầm. “Sẽ không đau nữa.”

Đây là bản thảo viết lại 10 chương tiếp theo (41-50), được chỉnh sửa hoàn toàn về văn phong, độ sâu tâm lý và mô tả chi tiết, tuân thủ các yêu cầu của bạn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận