Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sụp Đổ

“NÓI!” Bà Hoa Như hét lên, tay run lẩy bẩy. “Mày với nó… đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi?!”

Ông Trình Đại Thụ cũng bị đánh thức, lảo đảo đi ra.

Vãn Phong quỳ sụp xuống đất, nước mắt lã chã. “Mẹ… con…”

“Mày còn dám nói không?!” Bà Hoa Như ném cái điện thoại xuống đất. “Mày… mày làm cái chuyện ô uế này bao lâu rồi? Hả? Nó là thằng ngốc! Mày… mày không thấy ghê tởm à?”

“Không phải lỗi của anh ấy!” Vãn Phong gào lên. “Là con! Là con tự nguyện! Mẹ đừng mắng anh ấy!”

“Mày!” Bà Hoa Như lảo đảo, suýt ngã quỵ.

“Con gái!” Ông Trình Đại Thụ lúc này mới hiểu ra. Cơn giận dữ bốc lên ngùn ngụt. Ông nhìn thấy con gái mình quỳ khóc, ông nghĩ nó bị ép buộc. “Thằng súc sinh! Thằng ngốc kia! Nó dám…!”

Ông quay phắt ra ngoài, vớ lấy cái ghế đẩu bằng gỗ lim, lao ra cửa.

Đại Sơn vẫn đứng ở đó, ngơ ngác, lo lắng.

“Ba! Không!” Vãn Phong hét lên, lao theo.

Ông Trình Đại Thụ giơ ghế lên, phang thẳng xuống. “Tao gϊếŧ mày! Đồ súc sinh!”

“ẦM!”

Chiếc ghế không đập vào người Đại Sơn.

Vãn Phong đã lao ra, lấy tấm lưng gầy của mình che cho anh ta. Cú đánh giáng thẳng vào vai nàng.

“A!” Nàng lảo đảo, nhưng vẫn kiên quyết đứng chắn. “Ba! Đừng đánh anh ấy! Con xin ba!”

“Mày… mày tránh ra!” Ông Đại Thụ tức điên, mắt đỏ ngầu. “Mày vì nó mà…!” Ông giơ ghế lên lần nữa.

Đại Sơn thấy Vãn Phong bị đánh, thấy nàng khóc, con thú trong người anh ta trỗi dậy. Anh ta gầm lên, lao tới, húc thẳng vào ông Đại Thụ.

Nhưng ông Đại Thụ đã không còn đứng vững. Cơn giận dữ tột độ, cộng với cú sốc, đã khiến ông vượt quá giới hạn.

Ông cứng đờ. Chiếc ghế rơi khỏi tay. Ông ôm lấy ngực, mắt trợn trừng, rồi… ngã vật xuống đất, sùi bọt mép.

“BA ƠI!”

Tiếng thét kinh hoàng của Vãn Phong xé toạc màn đêm tĩnh lặng của núi rừng.

Cả nhà cuống cuồng. Lưu Tráng Tráng được gọi dậy lúc nửa đêm, hoảng hốt lái xe chở cả nhà xuống bệnh viện thành phố.

Đại Sơn co rúm ở một góc thùng xe, sợ hãi, run rẩy. Anh ta biết mình đã gây ra họa.

Bác sĩ thông báo: “Nhồi máu cơ tim. Phải phẫu thuật gấp. Chi phí… ít nhất là mười vạn.”

Mười vạn.

Bà Hoa Như ngã quỵ. Cả gia tài của họ, cộng cả tiền Vãn Phong dành dụm, không nổi năm ngàn.

Lưu Tráng Tráng cuống lên: “Để… để tớ về vay cha tớ…”

“Không kịp đâu!” Vãn Phong gạt nước mắt. Nàng chợt nhớ ra. Nàng quay sang Đại Sơn, người đang run rẩy ở góc phòng. Nàng lao tới, tháo vật lấp lánh trên cổ tay anh ta.

Nàng dúi chiếc đồng hồ vào tay Lưu Tráng Tráng.

“Tráng! Cầm lấy! Đi bán nó đi! Nhanh lên! Bằng mọi giá!”

Bình luận

Để lại bình luận