Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô ả chính là “chị đại” kia trong lời Xảo Vy.

“Mẹ… con xin lỗi… con nhất định sẽ nghi ra cách!” Ả ta nghiến chặt răng, không rõ là do tức giận Xảo Vy hay người phụ nữ cao cao tại thượng kia, khuôn mặt kiêu kì lúc này cúi gằm xuống, lộ ra dáng vẻ hèn mọn.

“Người phụ nữ bọn họ hứng thú là ai?” Lúc này vị quý phu nhân kia xem ra đã bình tĩnh lại, rót ra một ly rượu mới, còn tao nhã thả vào đó một viên thuốc, đợi đến khi nó tan hết thì đưa tới trước mặt người đối diện.

—–

*Thất tình lục dục: 7 trạng thái tâm lý (Hỷ, Nộ, Ai, Ái, Ố, Lạc, Dục) và 6 sự ham muốn của con người (sắc, hương, thanh, vị, xúc, pháp)

Kiều Sơ Vũ mất hai ngày mới có dũng khí ra khỏi phòng, nhìn dáng vẻ gầy đi thêm một vòng lại thêm đôi mắt sưng đỏ, xem ra hai ngày qua thật sự không dễ dàng.

Cô xuống lầu gọi cửa.

Có vẻ bà cụ không có ở nhà, Kiều Sơ Vũ bấm chuông một hồi lâu cũng không thấy bà trả lời, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm bất an.

Thời gian qua sống cùng nhau, ít nhiều cô cũng nắm được thói quen sinh hoạt của bà ấy trong một ngày. Sáng sớm như vậy, căn bản bà ấy đều ngồi trước cửa đan len, sẽ không có ra ngoài.

“Bà ơi….bà ơi” Kiều Sơ Vũ bắt đầu trở nên hoảng loạn, giọng nói cũng theo đó ngày càng gấp gáp.

Gọi hồi lâu không thấy có tiếng đáp lời, lại nhìn xuống khoá cửa vẫn là đang bị khoá trong, Kiều Sơ Vũ vội vàng chạy ngược lại lên trên tầng lấy chìa khoá dự phòng.

Chân vẫn còn nhức mỏi, mấy lần đều suýt nữa ngã xuống.

May mắn chìa khoá phòng Kiều Sơ Vũ để ngay ở hộc tủ giày đặt gần cửa, nhanh chóng có thể lấy ra.

Căn nhà của bà cụ vốn ấm áp nay lại tràn ngập cảm giác lạnh lẽo khó chịu.

“Bà ơi?” Kiều Sơ Vũ cất giọng gọi một lần nữa.

Lần lượt đi quanh phòng kiểm tra, nhưng đều là không thấy bà cụ đâu, tận đi đến khi cô bước vào nhà vệ sinh ở cuối nhà.

Bà cụ đầu đập vào thành bồn tắm, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt dựa vào góc tường. Trên đất và thành bồn tắm còn dính lại vết máu đỏ thẫm.

Có lẽ bà cụ ngã đã lâu, máu đã khô lại.

“Bé con Sơ Vũ…” Giọng bà lão thều thào muốn nói, nhưng lại không có sức để nói cả câu.

“Cấp cứu….” Kiều Sơ Vũ hoảng loạn vội lấy điện thoại gọi tới số khẩn cấp.

Xe rất nhanh đã tới, nhân viên y tế rất chuyên nghiệp đưa bà cụ lên cán cứu thương đưa ra ngoài.

“Cô đừng lo lắng, tôi đã xem qua rồi, vết thương hẳn chỉ là ngoài da.” Nam bác sĩ bên cạnh thấy cô gái nhỏ không ngừng ôm mặt khóc thút thít liền nhỏ giọng an ủi.

Vết thương bề ngoài có vẻ nghiêm trọng, nhưng kiểm tra sơ bộ có vẻ không ảnh hưởng nhiều bên trong, bà lão có lẽ do choáng và mất máu mà ngất đi.

Hẳn sẽ không có chuyện gì.

“Bà không sao…” Bà lão mơ mơ màng màng, cũng gắng chút sức lực đặt tay lên tay Kiều Sơ Vũ an ủi cô.

“Vâng ạ… Bà sẽ không sao đâu.” Kiều Sơ Vũ cố nín lại nước mắt đang như dòng suối muốn chảy ra, giống như một bé mèo con ngoan ngoãn dịu đầu vào bàn tay nhăn nheo của bà lão.

Bà cụ quả thật không sao, sau khi chụp chiếu kiếm tra, bác sĩ để bà ấy ở lại bệnh viên một tuần liền có thể trở về nhà.

Có lẽ do tuổi già, mặc dù vết thương không nghiêm trọng nhưng đến nửa đêm bà ấy mới tỉnh lại.

Sau khi dùng bữa, sắc mặt bà ấy đã trở nên hồng hào hơn một chút.

“Thật xin lỗi con, Sơ Vũ. Bà doạ con sợ rồi.” Bà lão nhìn đôi mắt Kiều Sơ Vũ sưng húp, cười cười an ủi cô.

“Con… Con đi mua nước cho bà.” Kiều Sơ Vũ vốn là chuẩn bị oà khóc, sợ khiến bà ấy lo lắng liền kiếm cớ chạy ra ngoài.

Hiện tại đã là nửa đêm, trong bệnh viện thập phần vắng vẻ. Kì thực nơi này là bệnh viện tuyến đầu, đáng lẽ ra luôn luôn phải có những người đi đi lại lại ở hành lang.

Bình luận

Để lại bình luận