Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Mày nghĩ 50 triệu của mày lớn lắm sao? Còn chưa đủ để tao đánh một ván bạc nữa là.” Ông ta nhíu mày lại, giọng điệu đầy bực dọc nói tiếp: “100 triệu. Ít nhất thì mày cũng phải đưa cho tao 100 triệu.”
“Trong tài khoản của tôi bây giờ chỉ còn lại đúng 78 triệu thôi, dù chú có giết tôi đi chăng nữa thì cũng không thể nào thêm được một đồng nào đâu. Chú có muốn lấy hay không?” Cô nói, giọng điệu đầy bất lực.
Trầm Chu thấy cô không giống như đang nói dối mình, đành hạ giọng xuống chấp thuận: “Đưa đây.”
“Chú cởi trói cho tôi trước đã, để tôi đưa thẻ ngân hàng cho chú.” Cô yêu cầu.
Ông ta nhíu mày lại đầy nghi ngờ: “Mày nghĩ tao ngu lắm hay sao? Tao mà cởi trói cho mày, để mày tháo chạy đi báo cảnh sát chắc?”
“Cô ấy không báo thì tôi báo.”
Một âm giọng không trầm không bổng vang lên từ phía cuối con hẻm, nhưng lại đủ sức khiến cho người ta vừa nghe xong liền tái mét cả mặt mày.
Lục Hiểu Dư kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện, lồng ngực cô đập mạnh đến mức đau đớn.
Hắn… đến đây làm gì cơ chứ?
Trầm Chu quay lại nhìn người đàn ông lạ mặt kia, gắt giọng hỏi: “Mày là thằng nào?”
Rồi lại nhìn sang cô gái nhỏ đang bị trói chặt: “Là bạn trai của mày sao?”
“Không phải!” Cô vội vàng bác bỏ ngay lập tức: “Tôi không hề quen biết anh ta.”
Tống Ngụy cong môi cười lạnh. Hay cho một câu nói không quen không biết. Vừa mới thả cô ra ngoài được một thời gian ngắn, cô liền coi hắn như người xa lạ rồi sao?
Khốn kiếp!
Trầm Chu tiến lại gần phía người đàn ông kia hơn, kỹ lưỡng quan sát trang phục hàng hiệu cùng chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay hắn. Tuy rằng ông ta không phải là người am hiểu về thời trang hàng hiệu, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết đối phương không phải là hạng người tầm thường chút nào.
Ông ta liền vội vàng cười cười bắt chuyện làm quen, ra vẻ thân thiết:
“Chú mày thích con bé này đúng không? Đưa cho tao 300 triệu thôi, tao liền bán nó lại cho mày.”
“CHÚ CHU! Tôi không phải là một món hàng đâu, chú đừng có tùy tiện đem tôi đi bán thêm một lần nào nữa!” Cô tức giận quát lớn, hốc mắt đỏ ửng lên nhìn vào gương mặt lạnh lùng, vô cảm của người đàn ông kia. Tại sao hắn lại nhìn cô bằng thứ ánh mắt đó cơ chứ?
Lẽ nào hắn lại muốn mua cô thêm một lần nữa sao?
Tống Ngụy lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá đắt tiền, chậm rãi châm lửa hút một hơi. Đôi mắt sắc lạnh của hắn rà soát kỹ lưỡng gã đàn ông trước mặt kia một lượt. Cái người đã nhẫn tâm đem cô bán cho chợ đen vào năm đó, chính là ông ta sao?
“Gương mặt xinh đẹp thế này mà bán với giá 300 triệu thì có phải là quá bèo bọt rồi không?” Hắn nói, giọng điệu ảm đạm, rồi bất ngờ đem điếu thuốc lá đang cháy dở dí thẳng vào ngực của kẻ kia. Giọng hắn trở nên lạnh lẽo: “500 triệu, chịu bán hay không?”
Mùi vải cháy khét cùng mùi da thịt cháy xém bắt đầu bốc lên nồng nặc. Trầm Chu dù có đau đớn đến mấy cũng không dám mở miệng kêu gào một tiếng nào.
Miếng mồi ngon đã dâng lên tận miệng, ông ta nào dám hó hé nửa lời. Ngược lại, ông ta còn cố gắng nặn ra một nụ cười niềm nở trên gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.
“Chịu! Đương nhiên là chịu rồi. Vậy chú mày… định trả cho tao bằng tiền mặt hay là chuyển khoản đây?” Ông ta vội vàng hỏi.
Hắn im lặng không nói gì, chỉ lấy từ trong túi áo vest ra một tập chi phiếu dày cộm. Hắn ung dung điền mệnh giá lên tấm séc, rồi đưa cho ông ta, miệng cười như không cười: “Cút được chưa?”
“Được, được rồi. Tao cút ngay đây!” Trầm Chu vội vàng cầm lấy tờ chi phiếu trên tay hắn, liếc mắt nhìn sang cô gái nhỏ một cái rồi nhanh chóng bỏ đi khỏi con hẻm tối tăm.
Không ngờ được đứa trẻ mà ông ta đã dày công nuôi dưỡng bao năm qua, lớn lên lại trở nên có giá trị đến như vậy.
Lục Hiểu Dư nhìn theo bóng lưng của người kia khuất dần khỏi con hẻm, lúc này cô mới dám cất giọng lên hỏi hắn: “Chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh mà lại xen vào làm gì?”
“Tôi có xen vào sao?” Hắn nhướng mày hỏi ngược lại, rồi điềm nhiên đi lại chỗ cô để cởi trói. Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng không hề thay đổi: “Việc bỏ tiền ra để mua gái về chơi cũng được tính là bao đồng sao?”
“Bao lâu?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề.
“Bao lâu cái gì cơ?” Hắn hỏi lại, tỏ vẻ không hiểu.
“Lần này anh muốn tôi phải ở lại Bạch Viện trong bao lâu nữa?” Lục Hiểu Dư thấy hắn híp mắt lại nhìn mình chằm chằm, gương mặt cô cũng không hề có chút gợn sóng nào: “Tôi nói sai chỗ nào sao? Chẳng phải anh mua tôi về chỉ để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân thôi à? Anh nói đi, anh muốn tôi phải ở lại trong bao lâu nữa, một ngày phải làm tình với anh bao nhiêu lần?”
Sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng trở nên khó coi hơn. Trong mắt cô, hắn đơn giản chỉ là một con thú động dục hay sao? Không hơn không kém chút nào?
Yết hầu hắn khẽ nhấp nhô lên xuống vài cái, ánh mắt hắn nhìn vào vết thương còn sưng đỏ trên gương mặt cô mà trầm mặc hồi lâu: “Dư Dư, em còn nhớ lần cuối cùng chúng ta ở Bạch Viện, tôi đã nói những gì với em hay không?”
Lục Hiểu Dư dè dặt nuốt xuống một ngụm nước bọt khan, cô hạ giọng xuống đáp lại: “… Tôi không nhớ.”
“Có cần tôi phải giúp em nhớ lại hay không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Không cần đâu…” Cô mím chặt môi lại: “Tôi có thể tự nhớ lại được mà.”
Hắn nhướng mày lên hỏi tiếp: “Thế thì em đã nhớ ra được chưa?”
Lục Hiểu Dư căm phẫn trừng mắt nhìn hắn, hồi lâu sau mới miễn cưỡng buông ra một tiếng “Rồi!” để đáp lại lời hắn.
Tống Ngụy nhẹ nhàng nâng tay lên chạm vào phần má còn đang sưng húp của cô, trong lòng hắn dâng lên cảm giác đau lòng khôn tả. Hắn dịu dàng hỏi, giọng nói đầy sự nâng niu: “Có đau lắm không em?”
“Không đau bằng những gì mà anh đã mang lại cho tôi đâu.” Cô đáp trả lạnh lùng.
“Tôi làm em đau hơn sao?” Hắn cười lạnh một tiếng: “Đến đánh em một cái tôi còn không nỡ lòng nào. Vậy thì đau hơn là đau như thế nào cơ chứ?”
Lục Hiểu Dư gạt mạnh tay hắn ra khỏi má mình, động tác tuy rất nhẹ nhàng nhưng cũng vô tình làm cho vết thương trên mặt cô trở nên đau điếng. Lúc này cô mới thực sự cảm nhận được cơn đau nhức nhối, không ngờ được Trầm Chu lại ra tay đánh cô một cái tát rõ đau đến như vậy.
“Em với cái tên kia rốt cuộc có quan hệ gì với nhau? Vừa rồi tôi nghe em gọi hắn ta là chú. Là chú ruột hay là họ hàng gì?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút tò mò.
“… Là cha dượng của tôi.” Cô đáp, giọng điệu bình thản đến lạ thường.
“Cha dượng sao?” Hắn nhíu mày lại, rồi hỏi tiếp: “Chính là hắn ta đã bán em cho phường đen vào năm đó?”
Cô không vội mở miệng trả lời ngay, mà chậm rãi đứng dậy phủi sạch đi những vết bụi bẩn còn dính trên người mình, sau đó mới nhàn nhạt nói tiếp: “Ngài Tống, việc tọc mạch vào chuyện nhà của người khác không phải là một đức tính tốt đẹp gì đâu. Chẳng lẽ ba mẹ ngài lúc nhỏ không hề dạy cho ngài biết chút lễ nghĩa cỏn con này hay sao?”
Ha… Cô là đang mắng hắn không biết điều, hay là đang mắng cả ba mẹ hắn không biết cách dạy dỗ con cái đây? Dù là đằng nào thì cũng đều mang tính sát thương rất cao. Đúng là đáo để thật mà!
Tống Ngụy đút hai tay vào trong túi quần, ung dung buông lời trêu ghẹo cô: “Lúc nhỏ tôi không được dạy dỗ kỹ càng cho lắm. Nếu như em không chê bai thì hãy dạy dỗ lại tôi đi, tôi sẽ gọi em hai tiếng mẹ trẻ.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận